Chương trước
Chương sau
Rhodium, City of Artist - thành phố của các nghệ sĩ, tràn ngập những kẻ ăn xin. Có thể nhìn thấy la liệt những đồ đệ Cái Bang trên khắp các con đường từ cổng thành cho đến quảng trường.
“Xin vui lòng bố thí cho tôi 1 xu! Ah, anh đã chọn được loại sơn màu gì để sử dụng chưa?"
"Uhm, tôi muốn tạo ra một style của riêng tôi, nhưng anh biết đó, giá sơn không hề rẻ."
"Đúng vậy, hiện tại thì rất khókết hợp nhiều màu sơn khác nhau"
"Chắc tôi chỉ có thể dùng các màu cơ bản."
Một nhà phê bình nghệ thuật nghèo khổ! Đây là một cảnh thường thấy ở bất cứ đâu trong Rhodium. Nhưng, ngay bây giờ, những kẻ ăn mày khác đang vô cùng ghen tị. Lý do là một người chơi có tên Weed, một tên ăn xin, người gần đây đã xuất hiện từ cổng dịch chuyển. Lúc đầu, họ bâu vào cậu ta để xin tiền. Nhưng bây giờ họ đã rất ngạc nhiên bởi khả năng năn nỉ ỷ ôi của cậu ta.
"Haaaa..."
Weed nhìn chằm chằm lên bầu trời với một biểu hiện bất cần đời... Cậu vẫn còn mặc bộ quần áo lông thú Yeti trong thời tiết nóng nực! Rất nhiều người đi ngang qua cậu trên quảng trường này.
"........"
Weed chỉ nhìn chằm chằm lên bầu trời với một gương mặt ảm đạm. Tuyệt vọng, bi ai, khổ cực, thất vọng, hối tiếc! Tất cả những cảm xúc đó đều hiển thị hết trên khuôn mặt của cậu, cứ ngồi ở đó. Clink ( tiếng tiền xu leng keng) !
“Vui lên nào."
"Rồingày mai cậu sẽ tỏa sáng.”
"Tôi không biết những gì đã xảy ra với cậu... nhưng cuộc sống không phải luôn vô vọng như cậu nghĩ."
"Thôi nào, mua quần áo bằng số tiền này đi ... lông thú nhìn không được thoải mái lắm.”
Weed không nói một lời. Những nhà thám hiểm đi qua và họ chỉ đơn giản là sử dụng trí tưởng tượng của mình.
“Chắc cậu ấy phải hứng chịu số phận nghiệt ngã".
"Làm thế nào mà cậu ta có thể nhìn chằm chằm lên bầu trời một cách thê thảm như vậy nhỉ?"
"Trái tim tôi rỉ máu khi nhìn anh ấy..."
Và như vậy, họ ném tiền xuống chỗ cậu.
Kỹ năng của cậu đã đủ để thu hút tiền “từ thiện” thông qua lòng cảm thông! Tuy nhiên, nếu họ biết tâm trí Weed đang nghĩ gì, có lẽ họ sẽ khóc thét luôn.
"Làm sao mà mình có thể được một trường đại học chấp nhận cơ chứ?! Bây giờ mình sẽ phải trả học phí đắt đỏ cho các khóa học! Và, ngoài ra, mình sẽ phải mua tất cả những cuốn sách giáo khoa đắt tiền. Chắc chỉ là mơ thôi... không có chuyện đó đâu ... "
Cậu bị bắt ép làm một việc mà người khác mơ cũng không được: vào đại học. Ngay cả các Artist khác cũng không bận tâm ở lại ghen tị với cậu, vì trông cậu rất thê thảm.
"Hey, một người trẻ như cậu không nên quá buồn nản như vậy."
Weed chỉ thở dài.
Pavo tặc lưỡi, nói: "Vui lên nào, một thế giới rộng lớn đang chào đón cậu... Có phải cậu bị gái đá phải không?"
Weed chỉ lắc đầu. Cậu không thể chịu nổi khi nói rằng mình đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh. Đối với cậu, đó là một thảm kịch, chỉ cần đơn giản đề cập đến nó cũng đủ làm cho cậu bật khóc.
Gaston và Pavo không thể tưởng tượng rằng, điều đơn thuần như vậy cũng khiến cậu rơi vào trạng thái tuyệt vọng khủng khiếp.
“Cậu không nên nản chí. Không có vấn đề gì mà không giải quyết được cả...” Pavo khuyên nhủ, và anh bước một bước về phía cậu.
Bây giờ Pavo đã đứng đủ gần để đặt một chồng tiền trước mặt Weed.
Xoạtttttt!
Weed thu thập những đồng tiền trong chớp mắt nhưng cậu vẫn duy trì một nét mặt đau khổ. Vét nhanh đến nỗi không ai nhìn kịp, ngay cả khi họ nhìn gần sát cậu. Cho dù cậu có buồn đời đến cỡ nào đi chăng nữa, tình yêu đối với tiền vẫn mãi không phai nhòa.
"Tôi không có nhiều tiền mặt, nên tôi cho cậu hết số tiền lẻ mà tôi có."
Có một đồng vàng, nhiều đồng bạc, và rất nhiều đồng xu bằng đồng. Tuy nhiên, không có nhiều người ăn xin có thể kiếm được con số khổng lồ: một vàng và bốn mươi bạc... khá ngon dù chỉ là một chút tiền lẻ.
Từng đó chẳng bõ bèn gì với Weed, nhưng đó là một khoản lớn đối với một nghệ sĩ ở Rhodium. Pavo đến gần và vỗ nhẹ vào vai Weed.
"Haha, cậu nghèo lắm hả? Nhưng cậu định cứ ngồi ở đây mãi mà không ăn gì à?"
Tất nhiên, Weed không muốn làm điều đó. Chỉ là cậu đang bị mắc kẹt ở giữa những người ăn xin. Và một lần nữa, cậu thấy khá đói.
"Tôi biết có quán ăn rất ngon ở góc đằng kia. Cậu đi cùng với tôi không?"
“Bao nhiêu tiền một bữa ăn?" Weed mạnh dạn hỏi.
“Cậu có thể có được một bữa ăn tươm tất chỉ với hai mươi đồng."
20 đồng, sẽ mua được gần bảy ổ bánh mì, nhưng một bữa ăn ngon lành để nâng cao mức thỏa mãn vẫn tốt hơn.
"Mình đoán sẽ ổn thôi."
Như thể cậu muốn hoàn thành thứ đã kéo cậu đến đây, Weed đứng dậy.
"Nào, chúng ta đến xem cái quán đó."
Khi lần đầu tiên cậu đến đây bằng cổng dịch chuyển, hàng ngàn người ăn xin đã buquanh cậu. May mắn thay, hiện tại cậu có thể lách được họ mà đi ra. Bây giờ những người ăn xin vẫn không chớp mắt khi nhìn Weed rời quảng trường. Trên thực tế, họ cảm thấy hạnh phúc khi loại bỏ được một mối cạnh tranh, dù chỉ trong một thời gian ngắn.
“Mình không mất tiền cho những kẻ đó... Thậm chí mình còn kiếm được nhiều hơn họ ý chứ."
Cậu đã bảo vệ được tiền của mình, mặc dù cậu có thể chỉ cần ném một vài đồng xu xuống chỗ đó và bỏ đi. Nhưng cậu thấy tự hào và hài lòng về mình! Không artist nào lại ngại xin tiền Weed!
"Chỗ đó đồ ăn ngon lắm, lại còn rẻ nữa. Chỉ cần nghe theo tôi, và tôi sẽ chỉ cho cậu những nơi bán đồ ăn ngon".
Gaston và Pavo dẫn Weed qua những con hẻm phức tạp. Họ đã đi khá xa quảng trường.
"Nơi này thực sự khá tốt..."
Thông thường, các cửa hàng trong hẻm sâu bán những món ăn rẻ và ngon hơn so với những cửa hàng ở mặt đường chính. Chỉ có những người hiểu biết mới có thể tìm ra những địa điểm, ẩn giấu như những kho báu này. Theo cách hiểu thông thường: đặc quyền dành cho thực khách bản địa!
Weed ngồi xuống cùng với Gaston và Pavo để gọi bữa ăn. Nó khá rẻ, thực đơn chỉ bao gồm một món súp đơn giản, một số salad, và một ổ bánh mì. Bánh mì được làm từ lúa mạch chất lượng tốt, vì vậy nó khá mềm và ngon.
“Ngon!”
Weed ăn đĩa thức ăn của mình và cảm thấy hài lòng. Cậu hoàn toàn có thể nướng bánh mì, nhưng nó sẽ đòi hỏi rất nhiều công sức và thời gian. Số tiền cậu bỏ ra xứng đáng với món bánh mì ngon này. Pavo mỉm cười rạng rỡ.
"Nó thế nào? Rất ít nơi bán món này với giá rẻ."
Đó là điều hợp lý, thậm chí Weed cũng tán thành ý kiến đó. Điều đó giải thích tại sao quán ăn này rất đông đúc, mặc dù nó tọa lạc ở sâu bên trong con hẻm. Weed liếm sạch đến tận đáy bát.
"Cảm ơn vì đã dẫn tôi đến đây, quả là một bữa ăn rất ngon.”
"Cậu có kế hoạch gì chưa?" Pavo hỏi quan tâm.
"Tôi sẽ đi tham quan một vòng quanh thành phố.”
"Tôi nhìn cậu không giống như một khách du lịch..."
Nhiều khách du lịch đã đến Rhodium, vì nó đã trở thành một xu hướng, đi tham quan các lâu đài và các thành phố ở châu lục này. Và khách du lịch không bao giờ ăn xin ngay khi họ đặt chân đến đây.
"Tôi muốn hỏi thông tin về các kỹ năng liên quan đến công việc của tôi."
“Vậy nghề nghiệp của cậu là...?"
"Một nhà điêu khắc."
"Ah, cậu đã chọn một trong những nghề khó khăn."
Gaston và Pavo nhìn Weed với sự cảm thông. Họ cũng hiểu lý do tại sao lúc đó cậu lại năn nỉ quá nhiệt thành. Nếu cậu ta đến đây không phải với tư cách là một khách du lịch, mà là một nhà điêu khắc, chắc chắn là cậu sống rất khó khăn ở những nơi mà cậu đến.
Gaston cho biết:
"Trong số các class nghệ thuật,có nhiều class cơ bản, còn điêu khắc được xem là class khó nhất. Cậu cần phải có một đôi bàn tay khéo léo, nếu không thì cậu không thể tạo ra được những tác phẩm nghệ thuật mà cậu muốn. Ngay cả ở thành phố Rhodium, rất nhiều người đã chọn một class nghệ thuật; class Production vẫn phổ biến hơn cả. Mặc dù... tôi đã nghe tin đồn rằng có một nhà điêu khắc nổi tiếng trên toàn lục địa và anh ta đang ở đâu đó trong Royal Road"
"Một nhà điêu khắc nổi tiếng?"
"Có một người, với niềm đam mê và sự kiên trì, anh ta đã vượt qua được một class mà tất cả những người khác chối bỏ".
"Wow. Thật ngạc nhiên lại có một người như vậy. Anh có nghĩ rằng tôi sẽ được gặp anh ấy ở đây, trong Rhodium này không?"
"Họ nói rằng anh ấyđến từ vương quốc Rosenheim. Thậm chí anh ấy còn làm một kim tự tháp và tượng nhân sư! Những thứmà những nhà điêu khắc bình thường vốn không bao giờ tưởng tượng nổi. Họ thậm chí còn nói rằng một số tác phẩm khác của anh ấy đang ẩn xung quanh lục địa. Một số bức được cho là của anh ấy, đã được tìm thấy ở thành phố trên bầu trời, Lavias. Những tin đồn nói rằng kỹ năng điêu khắc của anh ấy ít nhất là trung cấp Level 7, và cậu có thể nhận được buff rất lớn khi nhìn vào bất kỳ tác phẩm nào của anh ấy"
".........."
Weed rất ngạc nhiên vì những câu chuyện về cậu đang phổ biến rộng rãi. Cậu biết rằng cậu đã nổi tiếng và trở thành Weed phiêu lưu mạo hiểm, nhưng cậu không nghĩ rằng cậu còn nổi tiếng với cái tên Weed điêu khắc.
"Mặc dù cảm giác cũng hơi khó chịu, vì anh ấy cũng là nghệ sĩ giống như tôi".
Weed đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.
"Cậu đi luôn bây giờ à?"
"Uhm."
“Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đâu đó trong thành phố này. Một khi cậu lên thêm vài lv nữa, cậu có thể mua một số bức tranh... hoặc tôi có thể giúp cậu mua một ngôi nhà..."
Gaston và Pavo vẫy tay chào tạm biệt.
****
Rhodium, City of Artists.
Những người nghèo khổ ở khắp mọi nơi, nhưng bản thân thành phố này lại rất đẹp và lãng mạn.
Thành phố tràn ngập những công trình kiến trúc kỳ diệu khắc họa nên bức tranh màu sắc, có những con đường rải rác những tác phẩm nghệ thuật, và ngay cả những thứ nhỏ nhất ở đây cũng là thứ tuyệt diệu.
Toàn bộ mọi nơi được trang hoàng với những ánh đèn lạ mắt với màu sắc khác nhau.
Mỗi con đường đều có những nghệ sĩ trẻ tài năng, hoặc là về hội họa hoặc là về điêu khắc. Những người chơi nhạc cụ, họ thường biểu diễn ngay tại chỗ.
Rất nhiều du khách đã đến đây, và các Artist đang cố gắng hết sức để đạt được ước mơ của mình tại thành phố này.
Thật vậy, thành phố được xây dựng với vẻ uy nghi. Tuy nhiên, do thiếu kinh phí nên không được duy trì đúng cách và dẫn đến suy thoái. Rất dễ hiểu, Rhodium được gọi là thành phố không lãnh chúa - vì không có ai quan tâm đến việc cai trị nó.
Trong khi lục địa này có khá nhiều lãnh chúa tham gia vào các cuộc đấu tranh tàn bạo nhằm chiếm cứ thành đô và lãnh thổ, Rhodium có vẻ như quá yên bình.
Huyết mạch của bất kỳ thành phố nào, tất nhiên đó là tiền bạc. Kinh phí là rất cần thiết để phát triển dân cư, nông nghiệp, khoa học và thương mại.
Tuy nhiên, vũ khí và áo giáp không được bán rộng rãi ở Rhodium.
Nơi này hầu như không có nhà thám hiểm nào ngó ngàng tới, bởi vì các khu vực săn bắn gần đó rất tầm thường.
Không có người nào mà trong tâm trí họ lại muốn sở hữu một thành phố phi lợi nhuận như vậy.
"Well, thì nghệ thuật khó giàu lắm ..."
Niềm tin của Weed đã mạnh mẽ hơn tại thời điểm này.
Thợ rèn, thợ dệt, và thuật sĩ thường phàn nàn về class của họ quá khó học, nhưng đối với Weed, chúng có vẻ dễ dàng hơn so với bất kỳ class nghệ nhân nào cả trăm lần.
Weed tiếp tục lang thang ở thành phố Rhodium.
"Vì anh ngu si, làm t*nh không suy nghĩ, để em bước đi trách nhau được gì ♫…!"
Cậu có thể nghe thấy một số du sĩ trẻ đang hát ở nhà hát gần đó.
Có rất nhiều Bard (du sĩ) trong Rhodium.
Họ có thể buff cả về sức mạnh lẫn tinh thần của cả tổ đội trong khi săn bắn, và cũng có thể kiếm thêm tiền bằng cách biểu diễn.
Dù sao, chỉ 1 sự thật rằng họ không phải xin tiền ai hết cũng đủ là một lợi thế rồi. Đây là một class có thể kiếm tiền ở bất cứ nơi nào họ đến!
Do những đặc điểm này, nên Bard là class luôn được tôn trọng nhất trong Rhodium.
Vị trí thứ hai sẽ là Jeweler (thợ kim hoàn). Những Jeweler có thể sản xuất ra các kim loại đã quý khác nhau và trang trí chúng lên các loại phụ kiện đẹp.
Điêu khắc cũng có thể tinh chỉnh đá quý khi họ đạt đến một mức độ kỹ năng nhất định, nhưng họ không thể so sánh với các chuyên gia thực sự.
Các Jeweler có thể tinh luyện vàng, bạc, ngọc trai, ngọc bích, ngọc lục bảo, sa-phia, và nhiều loại nữa để nâng cao giá trị của chúng.
Class Jeweler có thể được coi là một class chuyên biệt hơn của class Sculptor.
"Đây thực sự là thành phố của các nghệ sĩ."
Weed đánh giá cao nhiều tác phẩm nghệ thuật khi cậu đi xung quanh Rhodium.
Có các guild sản xuất và các guild nghệ thuật, những người rất hiếm khi xuất hiện ở các thành phố khác.
Tất nhiên, cũng có một vài guild chiến đấu cơ bản ở đâu đó và đây đó.
Tại Rhodium, có hơn ba trăm guild! Điều này có thể, nó bao gồm guild chiến đấu, sản xuất và các guild nghệ thuật.
Nói không phải chém gió chứ gần như tất cả các class hiện nay đều có thể tìm thấy ở đây.
Weed dừng lại ở một con đường lối vào các guild.
"Đây sẽ là thời điểm quan trọng để mình tìm kiếm thêm manh mối."
Cậu từng được nói rằng sẽ có thêm các gợi ý về class Moonlight Sculptor nếu tìmtrong các guild nghệ thuật.
Vì vậy, cần phải trở nên thân thiện với các thành viên và chủ guild.
Tâng bốc và khen ngợi để đánh cắp trái tim của mục tiêu và phê phán thẳng thắnngười đó để biến họ thành bạn thân suốt đời!
Nhiệm vụ này không quá khó đối với Weed, người sở hữu một cái lưỡi trơn như lươn.
"Có một thứ đặc biệt mà mình muốn làm... Và sẽ tốt hơn nếu mình tìm hiểu một vài kỹ năng ở đây".
Trước khi ghé qua các guild nghệ thuật, Weed đi vào một guild warrior gần đó.
****
Mặc dù Rhodium là một thành phố nghệ thuật, không có nghĩa là không có người chơi nào chọn các class liên quan đến chiến đấu.
Bramas là một chiến binh kì lạ, là người đã chọn nơi khởi đầu ở Rhodium.
Là một người yêu du lịch, anh đã bị lịch sử và văn hóa của Rhodium thu hút.
Lúc đầu, việc lựa chọn khá ổn, vì có nhiều con mồi để săn xung quanh!
Trong khi các Artist khác đang bận rộn cố gắng nâng cao trình độ kỹ năng của mình, thì Bramas dễ dàng tìm thấy những bãi quái để đi săn ngay bên ngoài tường thành.
Bình thường, khi thành phố bắt đầu được khám phá, sẽ có một sự thiếu thốn cùng cực các loài thỏ và cáo, điều này tạo ra sự cạnh tranh khốc liệt giữa các thợ săn.
Tuy nhiên, kể từ khi có một số loài động vật hoang dã để săn quanh Rhodium, Bramas đã nhanh chóng lên level.
Anh thậm chí còn lôi kéo thêm một số đồng đội mạnh mẽ với các class chiến đấu khác, và họ đã chiến đấu cùng nhau.
“Không có warrior nào trong Rhodium mạnh hơn tôi!"
Bramas luôn tự hào khi trở thành warrior giỏi nhất ở Rhodium. Trong khi đó anh ta đang thực hành một kỹ năng mới trong Guild Warrior, một người nào đó đang đến gần anh ta.
“Oh! Cậu có phải là Warrior và cậu đang đi thăm quan Rhodium phải không?"
Những warrior có khả năng tương thích tuyệt vời với nhau. Vì họ có thể bọc lót cho nhau trong các trận chiến khó khăn, đó là một ý tưởng tốt để có thể giết được nhiều quái hơn trong một tổ đội.
Weed, người vừa bước vào guild, lắc đầu.
"Xin lỗi, nhưng tôi không phải warrior."
“Vậy, cậu muốn gì ở guild của chúng tôi?"
"Tôi đến đây để học một kỹ năng. Nếu anh không muốn chỉ dạy cho tôi, thì xin vui lòng tha thứ cho tôi."
Weed bước qua Bramas và đi vào trung tâm huấn luyện của guild.
“Cậu đang định làm gì ở đây thế hả?"
Tò mò, Bramas đi theo cậu. Weed dừng lại trước mặt người hướng dẫn của trung tâm.
Giảng viên hỏi cộc lốc, "Ngươi tới vì chuyện gì?"
Những warrior đơn giản và đầy tinh thần trách nhiệm thường có xu hướng không thích các nghệ sĩ.
Người hướng dẫn đối xử với Weed bằng thái độ khinh bỉ, vì ông thấy Weed sở hữu tính khí "hâm hâm" của một nghệ sĩ.
Weed âm thầm cởi bộ quần áo Yeti của mình và đưa cho họ. Với nhiệt độ nóng bức của châu lục, cậu không mặc bất kỳ bộ quần áo da nào. Cậu thậm chí còn gỡ áo giáp che thân của mình.
"Xin hãy đánh tôi đi"
"Cái gì?"
"Để bảo vệ những đồng đội của tôi, do đó tôi muốn thử nghiệm ý chí của mình."
Mắt của Bramas tròn xoe. Đó chẳng phải là những lời hứa dành cho các warrior đểhọc các kỹ năng mới?!
“Để nhận được skill của warrior – chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Người giảng viên vung vẩy cây gậy của mình.
“Một nghệ sĩ yếu ớt dám phọt ralời tuyên bố ngạo mạn như vậy!? Ta sẽkhiến ngươi phải hối tiếc bởi những lời nói đó!"
Người giảng viên vung cây gậy rồi phang thật mạnh vào thân của Weed.
*WHAM*
Một cú đánh trời giáng!
Tuy nhiên, Weed không hề nhúc nhích.
"Có vẻ như chiêu vừa rồi chưa đủ mạnh. Vậy, ta sẽ tấn công một lần nữa."
*WHAAM!*
Nhưng biểu hiện của Weed vẫn không hề thay đổi.
"Có lẽ ta đã đánh giá thấp cậu..."
Người giảng viên thể hiện một tinh thần tôn trọng, và nắm cây gậy của mình chặt hơn. Các tĩnh mạch nổi lên và hiện rõ trên cánh tay ông.
"Nếu cậu cảm thấy đau, hãy cho ta biết. Cậu có thể chết, ngay cả khi cậu ép buộc mình phải chịu đựng nó."
"Tôi vẫn ổn."
"Vậy ta sẽ tiếp tục."
*POW* *BAMM* *BAMM* *BAMM*
Người hướng dẫn tiếp tục tấn công, những cú đánh sau còn mạnh hơn cả cú đánh trước. Nhưng Weed vẫn bình tĩnh đỡ đòn. Hơi thở của người hướng dẫn bắt đầu nặng nề hơn và gấp gáp hơn, và cuối cùng câu gậy của ôngbị gãy làm đôi.
“Haaaaaa... Haaaaaaa..... cậu...thật đáng kinh ngạc!"
Người giảng viên thở gấp.
“Cậu đã bao giờ cố gắng nhắm mắt mình khi cậu bị tấn công chưa? Một bí mật thầm kín, nhưng họ nói rằng sự đau đớn sẽ ứ động khi mắt của cậu nhắm lại. Phương pháp này cho phép cậu tăng sức chịu đựng thậm chí khi cậu bị tra tấn khủng khiếp."
============
Chỉ số mới: Bạn đã có thêm chỉ số mới Toughness (dẻo dai)!
============
============
TOUGHNESS:
Có khả năng chịu đựng những cú đánh. Khi bạn chịu những cú đánh mạnh mẽ, bạn có thể chịu đựng được nó. Nó không giống như Patience, mà tăng lên khi bạn lặp lại một việc nào đó nhiều lần, chỉ số này chỉ tăng khi chịu đòn, và góp phần tăng HP tối đa của bạn.============
Skill mới: Bạn đã học được Eyes Closed Tight.
(Mắt nhắm chặt)
Eyes Closed Tight: Lv 1 (0%): khi bạn đang bị tấn công, nếu bạn nhắm mắt sẽ giảm thiểu các thiệt hại. Đối với mỗi lv trong skill này sẽ giảm 3% sát thương phải chịu và giảm đau đớn. Tuy nhiên, cần thận trọng với kỹ năng này, vì việc sử dụng thiếu khôn ngoan kỹ năng này trong chiến đấu có thể khiến bạn gặp nguy hiểm, thậm chí có thể chết.
============
Một chỉ số mới và kỹ năng mới!
Nhưng nhắm mắt lại là một hành động rất nguy hiểm.
Nhắm mắt trước vũ khí của kẻ thù... đó là sai lầm của một newbie, nhưng trong trường hợp này nó có thể phân phối các sát thương, và để phát huy tốt, cần phải nhắm mắt đúng lúc đúng chỗ.
Skill vừa nhận được này thực sự có thể khóa đòn tấn công của người chơi, và gây ra một sự bất lực để phản công tiếp, hoặc lộ ra những điểm yếu của người chơi yếu thế.
Weed mặc lại những trang bị áo giáp của mình.
"Cảm ơn vì đã dạy tôi. Tôi thực sự tôn trọng class warrior vì họ có thể bảo vệ bạn bè và chống lại kẻ thù của mình trong trận chiến. Tôi sẽ làm hết sức mình để trở thành một người đàn ông đáng tin cậy như vậy và quay trở lại đây nếu có cơ hội"
"Đó là một vinh dự khi dạy một người đàn ông tuyệt vời như cậu, một người có thể bảo vệ những người thân yêu của mình. Hãy trở lại bất cứ lúc nào cậu muốn."
Sau khi cúi đầu về phía người hướng dẫn, Weed bước về phía lối ra.
Tại thời điểm này, Bramas vẫn còn đang ngơ ngác.
"Không thể tin được!"
Skill mà Weed vừa học có yêu cầu là Patience phải đạt 400.
Vì vậy, nó là một kỹ năng mà thậm chí Bramas còn chưa học được... Patience không phải là một chỉ số dễ đạt được khi mới bắt đầu chơi. Nó chỉ tăng lên khi một người chơi luôn chịu những sát thương từ lũ quái vật, hoặc rơi vào vòng nguy hiểm. Nhưng làm thế nào mà một người chơi thực sự có thể để mình bị những con quái vật áp đảo cơ chứ?!
"Không một ai dám liều mình lao vào trận chiến vô cùng nguy hiểm cả."
Thông thường, các warrior thích đi săn ở trong một tổ đội hơn là đi train một mình.
Vì vậy, không có nhiều cơ hội để họ dính nhiều đòn đánh. Trong khi các warrior có thể dính một hoặc hai đòn từ quái vật, nhưng các tanker ở trong tổ đội sẽ ngay lập tức đáp trả lại ít nhất gấp ba hoặc bốn lần như thế.
Họ có thể đi săn quái và chịu ít sát thương hơn. Vì vậy, ngay cả khi một người chơi có lv cao, thì chỉ số Patience của họ cũng không thể khủng bố như thế được.
Trên hết, Patience chỉ tăng lên trong những tình huống mà sự cố gắng của người chơi đạt đến giới hạn... ví dụ khi bị lũ quái gây sát thương nghiêm trọng, do sức mạnh tấn công của chúng áp đảo khả năng phòng thủ của người chơi!
Patience chỉ dễ dàng tăng khi HP của một người chơi gần cạn.
Toughness thì đòi hỏi người chơi dính nhiều pha tấn công, nhưng Patience như đúng với cái tên của nó, người chơi phải thực sự chịu đựng được thì mới tăng nổi.
Để nâng một chỉ số như vậy lên trình độ cao, người chơi sẽ phải biết cách chiến đấu để giữ thanh HP của họ đến thời điểm quan trọng mà vẫn cố tình dính các sát thương khác.
Nhưng, trong tình huống như vậy, một cú đánh trực tiếp cũng có thể kết liễu bạn ngay lập tức.
Sức mạnh tấn công của một con quái vật không cố định. Một cú đánh trực tiếp gây ra rất nhiều thiệt hại, trong khi các đòn đứt quãng chỉ gây có chút ít sát thương.
Một người chơi sẽ phải chịu đựng những cú đánh và luôn theo dõi chính xác HP của mình.
Xem xét rằng hầu hết các warrior thông thường đều không thể vượt qua nổi con số 250 điểm chỉ số Patience, điều này đột nhiên có vẻ vô lý.
Rất kinh ngạc, Bramas thực sự phải hỏi: "Class của cậu là gì?”
Weed trả lời, "Một nhà điêu khắc."
"..........." Bramas không thốt nên lời.
****
Guild Frozen Rose đang sử dụng mọi cách có thể để cố gắng tập hợp mọi người.
"Thôi nào! Chúng tôi vẫn cần thêm nhiều người tham gia đoàn thám hiểm của chúng tôi!"
"Không thể nào... chúng tôi không biết những loại nguy hiểm gì đang chờ đợi chúng tôi khi đến đó."
Những người chơi trong Guild Frozen Rose và các đồng minh của họ đã đăng kí tham gia cuộc thám hiểm.
Tổng cộng có bốn trăm người chơi cấp cao, và bổ sung thêm 30 người chơi từ hội Dark Gamer tham gia vào ngày khởi hành!
Đây mới chỉ là quy mô trung bình của guild, nhưng đó là một nỗ lực đáng kinh ngạc.
Vì họ đã mệt mỏi trong các cuộc xung đột liên tục ở các lục địa miền Trung, nên họ đã quyết định đầu tư mạnh vào việc thăm dò phía bắc.
Mặc dù vậy, Oberon - chủ guild Frozen Rose có cảm giác như mình đang bỏ lỡ một cái gì đó.
"Đây là thời điểm tốt để bắt đầu khám phá phía bắc trước khi những người khác làm, nhưng không nên để xảy ra bất kỳ sự hy sinh vô ích nào"
Mặc dù vùng này đã được thám hiểm nhưng cả đội đoàn vẫn thực hiện theo cách của họ, hướng về phía bắc, đây là lần đầu tiên một guild cố gắng làm tốt điều này. Nó cũng đặt cược số phận của Guild như ngàn cân treo sợi tóc.
Oberon muốn chuẩn bị đầy đủ.
"Chúng ta chỉ tuyển những người giỏi nhất ở các lĩnh vực khác nhau"
Họ đã thuê những người thuộc các class Adventurer, Thief, Assassin, Cartographer (người vẽ bản đồ), Ranger, và các class thăm dò khác. Tuy nhiên, vẫn có nhiều vai trò khác cần phải tuyển thêm.
"Cleric! Chúng ta cần một ai đó để chữa trị các vết thương và giải trừ sự đau đớncủa chúng ta. Chúng ta cũng cần đầu bếp để nấu ăn, và ít nhất phải có ba thợ rèn để sửa chữa đồ đạc. Một vài thương nhân lo việc hậu cần cũng khá là cần thiết đấy"
Vì đây là một guild rộng mà lại đi thăm dò quy mô lớn, nên vẫn còn nhiều việc phải làm.
Không có thời gian để lơ là, vì không ai biết chuyện nguy hiểm gì và cuộc phiêu lưu sẽ diễn ra như thế nào ở các thị trấn và các lâu đài phía Bắc.
Các Guild khác có lẽ đã trì hoãn do có những suy nghĩ tương tự.
Dẫn đầu một guild để khám phá miền Bắc thực sự là vô cùng liều lĩnh.
Cho đến khi đoàn thám hiểm sẵn sàng, Oberon và những người còn lại của Guild Frozen Rose đang là những người bận rộn nhất lo tuyển thành viên.
Trong khi họ đang tìm kiếm những người chơi có giá trị cho đoàn thám hiểm, Drum- Mage chính của guild, gọi vọng ra ngoài.
"Chỉ huy Oberonới."
"Uhm, có chuyện gì thế?"
"Tại sao chúng ta không tuyển một vài người ở Rhodium nhỉ?"
"City of Artists? Tại sao lại là nơi đó?",  Oberon hỏi giễu cợt.
Chưa có bất kỳ warrior hoặc adventurer nào ở Rhodium nhận được thông báo.
Khi những tin đồn về cuộc viễn chinh khám phá phía Bắc, có rất nhiều người từ khắp mọi nơi muốn tham gia!
Chắc chắn, sẽ có một lực lượng lớn những người giỏi, nhưng họ không muốn nhận tất cả bọn họ.
Chỉ có những người chơi nổi tiếng và các kỹ năng tốt mới được vào.
"Rhodium là thành phố quy tụ đầy đủ các class liên quan đến nghề thủ công và nghệ thuật, phải không nhỉ?"
"Đúng thế."
"Có lẽ chúng ta có thể tận dụng những đặc thù của họ... nếu chúng ta gặp một cơn bão trong chuyến đi, cuộc thám hiểm sẽbị chùn bước. Với một kiến trúc sư ở bên,  họ sẽ xây cho chúng ta một nơi trú ẩn"
Drum đưa ra một điểm hợp lý.
"Có vẻ đó là một ý tưởng hay. Thêm một kiến trúc sư? Tại sao tôi không nghĩ về điều đó nhỉ ?"
Khi Oberon chấp nhận ý tưởng của anh, Drum tiếp tục với sự tự tin tăng lên.
"Tuy Bard không đóng góp một cách rõ rệt, nhưng họ có thể rửa sạch sự mệt mỏi của cả đoàn bằng cách chơi nhạc cụ của họ. Dancer cũng có thể đóng một vai trò tương tự. Khi một số lượng nhất định đóng vai trò như một nhóm, hiệu suất của họ sẽ trở nên hiệu quả hơn."
Mặc dù các chỉ số tăng thêm từ Bard chỉ đạt khoảng 10%, nhưng hiệu ứng tích lũy của việc sử dụng nó là cho hàng trăm người nên không thể bỏ qua class đó. Nếu Dancer và các class tương tự khác cũng tham gia vào, nó sẽ cấp số gia tăng đáng kể cho sức mạnh chiến đấu của đoàn thám hiểm.
Tuy nhiên Bard và Dancer lại không thể thoát khỏi cuộc vây hãm bình thường.
HP thấp của họ sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu của các Assassin có tay nghề cao trong giai đoạn đầu của một cuộc chiến.
Đây là một lỗ hổng quan trọng đối với hầu hết các class!
Khi một người biểu diễn qua đời trong lúc thể hiện bài hát hoặc nhảy múa, các chỉ số tăng lên trước đó sẽ mất, thậm chí còn giảm.
Đây là lý do tại sao các class này không được sử dụng nhiều trong các cuộc chiến.
Dù họ vẫn có thể chứng minh họ cần thiết cho chuyến thám hiểm quy mô lớn.
Oberon vuốt cằm, lẩm bẩm "Đây thực sự là một gợi ý hấp dẫn..."
"Đúng vậy, chỉ huy, và nếu có thể, mình sẽ tuyển thêm vài nghệ sĩ giỏi nữa. Trong khi họ có thể không có hiệu lực ngay lập tức, họ chắc chắn sẽ mang lại một số loại buff cho nhóm. Chúng ta nên mang theo nhiều người có thể tăng cơ hội thành công của chúng ta lên."
"Được rồi. Chúng ta sẽ đi qua Rhodium, dù sao thì nó cũng ở hướng Bắc, vì vậy chúng ta sẽ nhân dịp này tuyển dụng thêm một số người nữa"
*****
Sau khi học được một skill từ Guild chiến đấu, Weed đi về phía các guild liên quan đến sản xuất và nghệ thuật.
"Trước hết, mình cần điều tra những nơi có khả năng liên quan đến mục tiêu của mình đã"
Cậu sẽ bắt đầu tìm kiếm manh mối. Các gợi ý cho Moonlight Sculpting chắc ở một nơi nào gần đây.
Đầu tiên, Weed thăm Guild Sculptor. Rất nhiều người đã ra vào tòa nhà này.
"Đây sẽ là nơi lý tưởng để bắt đầu tìm kiếm."
Tuy nhiên, khi Weed cố gắng đi vào, các vệ sĩ đã chĩa giáo của họ ra và cấm không cho cậu vào.
“Cậu không thể nhập guild của chúng tôi trừ khi cậu là một nghệ sĩ của Rhodium. Nếu cậu muốn vào, hãy đi và đăng ký như người mới bắt đầu rồi hẵng quay lại đây.”
"Làm thế nào để đăng ký trở thành một nghệ sĩ?"
"Đến Hội Artist. Hội đó nằm ở bên trái cuối con đường này"
Không có sự lựa chọn nào khác, Weed đành tới thăm Hội Artist. Tòa nhà của Hội là một tòa nhà ba tầng.
“Bần cùng sắp chết tới nơi rồi còn đòi hỏi. ”
Weed mở cửa và bước vào. Có năm người đàn ông trung niên đang làm các công việc văn phòng thông thường.
"Chúng tôi chưa từng thấy cậu trước đây. Tôi có thể giúp gì được cho cậu?"
"Tôi muốn đăng ký trở thành một nghệ sĩ."
Người già nhất ở đây cười chân thành.
"Bất cứ ai ở Rhodium sẽ không phải đăng ký, nếu cậu từ nước khác đến, cậu phải tham gia một khóa học. Cậu đến từ đâu?"
"Tôi đến từ vương quốc Rosenheim."
"Hmm... Nơi đó khá xa. Thật đáng ngạc nhiên khi nghệ thuật đã lan rộng đến tận nơi đó. Vậy, đầu tiên tôi sẽ giới thiệu với cậu về thành phố của chúng tôi - Rhodium. Rhodium là thành phố của nghệ thuật và văn hóa! Bằng tấm lòng chân thành,những ai tìm ra  ý nghĩa của cuộc sống hẳn là người sống cùng nghệ thuật. Thứcảm xúcthiếu thốn khô cạn đã gây ra lối sống nghèo nàn như thế này. Ở Rhodium của chúng tôi, có vô số những tác phẩm nghệ thuật, từng bảo tồn những vẻ đẹp tuyệt vời và phong cách cổ điển"
Weed gật đầu đồng ý.
Mỗi một đồ trang trí trên đường phố hoặc trên nhà cửa của Rhodium đều được chế tác bằng lòng tận tâm và sự nỗ lực. Vì ngay cả những con đường thông thường cũng có nghệ thuật đặc trưng của mỗi class, nó được đặt ở đó vẫn là tốt nhất còn hơn là đặt trong phòng trưng bày.
Weed đã từng đến thăm Cung điện Rosenheim, nhưng ngay cả ở đó cậu cũng không nhìn thấy tác phẩm nào có đẳng cấp như nơi đây. Với tất cả các tác phẩm này, thành phố chắc chắn xứng đáng với danh hiệu "Thiên đường của nghệ thuật". Trên hết, Rhodium tràn ngập những đơn đặt hàng về nghệ thuật mà bất cứ ai có tài năng đều có thể dễ dàng chấp nhận.
Bô lão tiếp tục khoe tất cả mọi thứ ở Rhodium.
"Cậu đã ngắm hoàng hôn ở Rhodium chưa? Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp! Nhiều khách du lịch đến với Rhodium chỉ để ngắm cảnh đó một mình. Nghệ thuật là mạch máu của mỗi linh hồn đẹp đẽ! Một lần nữa, tôi chào đón cậu đến với thành phố của nghệ thuật, Rhodium."
Tuy nhiên, Weed không phải là người thiếu hiểu biết. Ở đây người ăn xin còn nhiều hơn cả các tác phẩm nghệ thuật! Nếu cậu không nhìn thấy những người kém may mắn đó, thì lời nói của vị bô lão này có thể lay động cậu một chút, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
Rhodium, một thành phố có lợi nhuận rất nhỏ mà không ai muốn chiếm nó! Đây chắc chắn là nơi Weed không muốn quan tâm nhiều. Chỉ có một điều riêng biệt ở đây đó là các tác phẩm nghệ thuật luôn được giao dịch với số lượng lớn.
Điều này sẽ dễ dàng cho Weed khi bán tất cả những tác phẩm điêu khắc nhỏ của cậu để kiếm một chút lợi nhuận.
Thậm chí ở đây còn có vô số các nhiệm vụ liên quan đến nghệ sĩ.
Vì không có một nền văn hóa phong phú nên bất chấp sự thiếu phát triển về thương mại, vẫn có rất nhiều đơn đặt hàng được đưa ra. Chỉ riêng điều này đã khiến cho các nghệ sĩ rời bỏ Rhodium.
"Tôi muốn biết làm thế nào tôi có thể đăng ký trở thành một nghệ sĩ của thành phố Rhodium tuyệt vời này."
"Mmhmm, đó là điều cậu nên biết. Đối với người từ vương quốc khác đến, nếu họ muốn đăng ký trở thành một nghệ sĩ, thì họ cần phải thể hiện một trình độ chuyên môn cụ thể."
"Vậy tôi cần phải làm gì?"
"Làm nghệ thuật. Bất kỳ cách nào, trên các bức tường, hoặc tốt nhất là nên đặt trong Rhodium. Chỉ cần làm ra một số loại tác phẩm nghệ thuật và đặt nó ở đâu đó. Nếu cậu tạo ra nghệ thuật cho thấy niềm đam mê của cậu dành cho Rhodium, chúng tôi sẽ chào đón cậu với vòng tay rộng mở. Vì cậu là một nhà điêu khắc, cậu sẽ phải khắc một tác phẩm điêu khắc."
============
Nhiệm vụ: Nghệ sĩ của Rhodium
Một nhà điêu khắc muốn chứng minh nỗ lực và niềm đam mê của mình thông qua tác phẩm của họ. Nếu bạn muốn có quyền tham gia các hoạt động ở Rhodium, hãy tạo ra một tác phẩm của riêng bạn.
Độ khó: Không xác định
Nhiệm vụ ràng buộc:
Bạn phải tạo ra một tác phẩm phù hợp với tài năng của bạn. Nếu không bạn chỉ có thể tự làm nhục mình mà thôi, bạn có thể mất một lượng fame đáng kể và được giới hạn lưu thông trong Rhodium.
============
Vì vậy, để được đăng ký trở thành một nghệ sĩ Rhodian, cậu cần phải khắc một tác phẩm điêu khắc thể hiện chính xác tài năng của mình. Điều đó giải thích vì sao lại có nhiều bức tượng ở khắp mọi nơi! Tại thời điểm này, tạo ra một tác phẩm điêu khắc là một nhiệm vụ dễ dàng đối với Weed. Nhưng để thực hiện một kỹ năng phù hợp của mình, cậu cần phải tạo ra một tác phẩm nghệ thuật kiệt tác cấp II hoặc cấp III.
"Tôi sẽ tạo ra một tác phẩm điêu khắc phù hợp."
============
Bạn đã chấp nhận nhiệm vụ.
============
****
Khi lần đầu tiên Mapan đến dãy núi Yuroki, cậu không thực sự tìm thấy nhiều việc phải làm. Nó thực sự là một điều khó khăn dành cho các thương gia để giải quyết các vấn đề giao thương trong vùng lãnh thổ chưa rõ ràng. Tuy nhiên, Mapan lại thích nghi khá nhanh.
"Không có nơi nào trên thế giới mà không thể kiếm được tiền!"
Một tên tiểu tham tiền! Chứng bệnh từ tên đại tham tiền Weed đã ngấm sang anh.
"Mình có thể giao thương, chỉ đơn giản là đi đến các thị xã và các thị trấn, rồi mua đi và bán lại."
Có rất nhiều thị trấn ở Yuroki, bao gồm cả Orc, Dark Elf, và những người lưu vong ở vùng đất này. Mapan bắt đầu thiết lập một con đường thương mại nối liền tất cả các thị trấn này với một toa xe chứa đầy hàng hóa.
"Được rồi, mua hàng sll đây - bất cứ thứ gì từ da động vật đến các item rác từ những cuộc đi săn của bạn!"
Đầu tiên, anh mua tất cả những item rác mà anh có thể thu gom được ở trong thị trấn của người lưu vong. Những item, bẫy và đồ dùng cắm trại như dây thừng,chúng rẻ và nhiều vô cùng. Anh mua đủ các loại mặt hàng từ người lưu vong để chất đầy vào năm toa xe, rồi vận chuyển đến khu định cư của lũ Dark Elf.
Mặc dù không có tay nghề cao như người Dwarf, những Dark Elf vẫn có một kỹ năng khá cao trong nghề. Phần lớn các trang bị và công cụ tinh xảo của họ đều rất bền và đáng tin cậy.
Mapan mua nhiều nhưng không phải thứ nào anh mua cũng là đồ tốt.
Sau khi bán da ở thị trấn của người lưu vong, anh đã dành tất cả số tiền đó để mua hàng sll.
Sau đó anh đi đến các khu định cư của loài Orc. Đầu tiên đến thị trấn của Orc chúa Bulchwi. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ tộc Orc, người chơi mới đã xuất hiện với số lượng lớn trong Yuroki.
"Tôi là một con Orc. Chwichwit!"
"Bất kỳ con Orc nào cũng có thể phát âm bằng giọng mũi. Chwiiik! Bắt chước theo tôi nè tất cả mọi người."
"Oppa, anh thật lôi cuốn! Chwichwichwit!"
"Eww, mi đang phun nước bọt vào ta đó. Chwichwit!"
Có một đám Orc mặc những bộ quần áo Orc bắt đầu nổi loạn.
Những người này đều bị quyến rũ bởi những chủng tộc Orc sau khi xem Karrichwi trên Hall of Fame.
Số lượng ngày càng áp đảo! Số lượng hơn chất lượng! Lũ Orc, những chúa tể về khoản sinh đẻ ở Yuroki!
Những người mơ ước được tham gia những chuyến phiêu lưu của lũ Orc mạnh mẽ, lôi cuốn, và bạo lực, tạo ra một cuộc ganh đua. Ngay cả cổng phía đông, nơi trước đây lèo tèo vài người thì bây giờ đông đúc với hơn một ngàn con Orc.
Nếu bạn trở thành một con Orc thì bạn sẽ không phải chôn chân bốn tuần trong lục địa Versailles, sẽ rất tiết kiệm thời gian để dành cho họ!
"Chúng ta đi săn thôi! Chwik!"
"Đó là một nơi trú ẩn của lũ quái vật. Chwichwichwit!"
"Chwikchwik! Rất nhiều thứ để đánh đập."
Những người này hình thành một nhóm 3 đến 5 người, phân tán ra khỏi thị trấn để dập sói.
Họ cầm những cái gậy to đùng và còn bị gãy nữa chứ.
Gậy thường có độ bền thường kém chất lượng và sức tấn công yếu, những người mới không chỉ ở các vương quốc trung tâm, mà còn ở vương quốc Rosenheim, không bao giờ sử dụng chúng làm vũ khí.
* SMASH *
Một con Orc nữ, Erchwi, cầm cây gậy đập liên tiếp vào đầu một con sói. Nó không phải là một cú đánh yếu.
"Một cú đánh tốt đó, Erchwi. Chwiik!"
"Sức mạnh áp đảo, Oppa. Chwichwichwit!"
Trong khi con người gặp khó khăn ngay cả đi săn những con thỏ và cáo, thì những tân binh này lại dễ dàng hạ gục được một con sói.
Họ có thể chịu đựng hầu hết các cuộc tấn công chỉ với lớp da phòng thủ tự nhiên của họ, thậm chí không cần thiết bị bảo vệ. Thêm vào đó sức mạnh tự nhiên của họ cũng khá cao!
Họ thậm chí có thể tự do sử dụng vũ khí hạng nặng mà con người thường ít sử dụng, vì vậy cách chiến đấu của họ rất dễ dàng.
Nhận một đòn, sau đó trả lại cũng một đòn, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
"Ta đến từ dãy núi Yuroki... Chwichwichwichwi! Ta là một con Orc!"
"Orc! Orc! Orc!"
"Puchwiik Puchwichwit!! Giết tất cả bọn nó!"
Một con Orc vạm vỡ đang chạy đầu, dậm chân và lao về sói. Đây là sự huy hoàng của loài Orc, và đó là bằng chứng về sự phát triển sớm và cực kỳ nhanh của họ.
Trong khi đó, Mapan bắt đầu việc kinh doanh của mình trong khu định cư của lũ Orc này.
"Mại zô, mại zô, đến đây mua tất cả những thứ phục vụ cho chuyến phiêu lưu của các bạn nè! Băng gạc có thể cầm các vết thương, và những cái túi để đựng tất cả các item của bạn! Thậm chí có cả những vũ khí đơn giản ở đây nữa nè!! Chất lượng hàng đầu, được làm bởi tộc Dark Elf. Bạn cảm thấy chán ngán khi phải ăn những món ăn tầm thường của người Orc. Bạn đừng bỏ lỡ hương vị của muối? Tôi có tất cả các loại gia vị được tộc Dark Elf sử dụng đây"
"Chwichwichwik!"
"Đây là tất cả số tiền của tôi. Chwichwik! Hãy bán cho tôi một thứ vũ khí."
Lũ Orc đang phải xếp hàng ngay cả khi chỉ mua một thứ. Chắc chắn rằng, buôn bán ở khu định cư của lũ Orc vẫn là tốt nhất trong các khu khác, nhưng không phải nói quá chứ ở những cửa hàng đó, thứ gì cũng chát.
Vì ngay cả một cây đoản kiếm gỉ cũng hơn 100k vàng, không có loại vũ khí nào có giá cả phải chăng để mua và sử dụng. Sau đó, như một người ngoài hành tinh xuất hiện trên Trái đất, Mapan xuất hiện với toa xe chứa đầy hàng hóa. Không chỉ có cầu cao, mà cung của anh cũng không thiếu!
"Từ từ thôi, lần lượt xếp hàng nào, còn rất nhiều!"
Mapan cảm thấy hạnh phúc khi bán tất cả các item đó với giá cao hơn giá gốc. Mức thấp nhất cũng đã gấp 2 – 3 lần ban đầu, và vũ khí thậm chí còn bán đắt gấp mười lần giá gốc!
Người khác có thể chỉ trích các hành động của anh như là chuyên gia tống tiền, nhưng Mapan đã được Weed dạy cho một câu quan trọng: “Đó không phải là lừa đảo nếu khách hàng của bạn cảm thấy hạnh phúc"
Thông thường, lợi nhuận từ khi bán các item cho các tân binh là rất thấp, nhưng đó là một câu chuyện hoàn toàn khác nếu chúng được bày bán một cách khéo léo. Điều đó có thể tốt đẹp nếu nhích giá lên một tí nữa, và lợi nhuận đã đủ vỗ béo cái túi của Mapan. Trên hết, thực tế là anh không phải chờ đợi quá lâu để bán hết chỗ đó.
Trong lúc anh nhìn các Orc ăn mừng việc họ vừa tậu được hàng ngon, anh cảm thấy toại nguyện khi là một Merchant.
"Chwichwik!"
Tuy nhiên, cứ mỗi lần con Orc lia mặt tới gần là Mapan nhút nhát lại lên cơn đau tim.
"Gaahhh!"
Orc Karichwi xấu xí tàn bạo! Style của cậu rõ ràng vẫn hiện diện đâu đây.
Những người chơi chọn chủng loài Orc sau khi bị hấp dẫn bởi quest của Karichwi thường thay đổi một chút vẻ ngoài của họ. Mỗi tội, họ luôn trở nên khủng khiếp hơn!
"Cho vết sẹo lên mặt cái đê."
"Bịt 1 bên mắt trông ngầu lòi ra."
"Quất răng to hết cỡ luôn, và làm sao cho nó chìa ra ngoài càng nhiều càng tốt nha."
"Tui muốn có thể vừa nói vừa phun nước mưa phì phì ý..."
"Mũi đẹp đẹp tí, to bằng nửa cái mặt là được!"
Ngay từ nơi đầu tiên, mà lũ Orc thậm chí còn không thèm tạo vẻ ngoài sáng sủa nữa!
Mặt người nào người nấy ít nhất cũng phải có vết sẹo giang hồ không thì cũng bịt mắt cướp biển. Cộng thêm gu ăn mặc khủng khiếp của chúng, kết quả tạo nên một cảnh tượng toàn là ác mộng.
Tuy vậy, Mapan ngưng việc buôn bán cắt cổ lại và chăm chỉ cày fame.
Mapan, nhà buôn của các Orc! Hầu như những người chơi là Orc đều biết đến tên anh.
"Orc có xu hướng phát triển tốc độ nhanh, dù sẽ trở trên chậm đi tí sau khi chơi game ở thời kì giữa giữa."
Orc rất kém các khoản phép thuật hay thủ công. Chúng không hề biết tí gì về hóa giải bẫy, và thiếu sức mạnh vào đức tin. Có Orc Shaman và Warlock, nhưngchúng chuyên về buff năng lượng chiến đấu, hơn là hồi phục HP.
"Orc – yếu về tinh thần nhưng tuyệt vời về thể chất. Nếu những người này mạnh dần, thì í hí hí tiền ơi … Thiết lập thương hiệu độc quyền mà không thằng nào dám cạnh tranh! Ôi giấc mơ của mọi thương nhân.."
Mapan tiếp tục buôn bán với hy vọng tốt đẹp. sau khi bán xong mọi hàng hóa, anh mua các item rác từ người chơi Orc.
"Hấy hâyyy! Mua tất cả và bất cứ thứ gì!Mua mọi thể loại item rác đâyyyyy."
"Ê ê đây nè! Chwichwit!"
"Chwiik! Mua cho tôi nữa."
Mapan thậm chí thu mua được số lượng lớn. Item từ hàng ngàn người Orc! Sử dụng kiểu buôn độc quyền của mình để mua item với giá rẻ bèo, và kiếm được khoản lợi nhuận vừa phải nhờ đem bán lại ngay tại chỗ. Giấc mơ trở thành thương gia giàu có của anh cuối cùng cũng sắp trở thành hiện thực, từng bước một. Còn tùy thuộc vào sự thành công của những Orc đang lang thang trên núi Yuroki, lợi nhuận của Mapan có khi còn tăng cao hơn nữa! Kể từ khi số lượng người chơi Orc ngày qua ngày tăng đột biến, có thể nói rằng Mapan đã khám phá ra màu hồng của cuộc đời thương gia.
Hầu hết các Merchant bình thường đều sẽ thỏa mãn với những gì đang có như lúc này.
"Hé hé kiếm tiền xong xuôi rồi. Nghỉ ngơi thôi."
Tuy nhiên, Mapan đã nhiễm nặng thói tham tiền của Weed nhà ta.
"Phải kiếm thêm càng nhiều càng tốt khi xuân sắc mình còn mơn mởn. Xách đít lên và đi, mua rẻ, bán mắc hơn."
Mapan không thèm bận tâm việc bản thân nằm nghỉ trên con đường giữa nơi 2 bên là thuộc địa của Orc và ngôi làng của Người lưu vong. Anh vừa ngồi trên toa xe vừa luôn tay bận việc. Anh dùng một con dao gọt đẽo để cải thiện skill thủ công của mình.
"Quả là chân lí, một thương nhân phải luôn học hỏi và không ngừng luyện tập. Phải làm giàu bằng mọi cách mà bản thân có thể."
Mapan siêng năng điêu khắc những bức tượng. Anh đã học được các bước cơ bản của điêu khắc khi quay trở lại Vương quốc Rosenheim.
Mục tiêu chính của anh là học nghề dệt và thủ công đá quý. Sau khi tay nghề thủ công của anh đạt được 1 mức độ nhất định, anh sẽ đủ khả năng học thêm các skill sản xuất.
Nếu một Merchant như Mapan mua da và chế tác thành quần áo, hoặc mua rồi tinh chỉnh jewel, anh có thể đạt lợi nhận gấp hai thậm chí gấp ba lần!
Tuy nhiên, cả thủ công mĩ nghệ lẫn các skill khác đều không thể tăng lv nhanh chóng, vì anh không thuộc class Sculpture, Mapan chỉ có thể xử lí việc điêu khắc tốt hơn nhờ siêng năng chăm chỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.