Vì bị cận nặng nên hắn chỉ nhìn thấy mơ hồ bóng dáng chiếc xe phía trước. Trình Nghiên vớ lấy mắt kính bên trong tủ xe đeo lên, bóng dáng người phía trước dần hiện rõ.
Ánh mắt tuyệt vọng đó sao hắn không nhận ra chứ!
Là Nguyên Tranh.
Trịnh Nguyên nhanh như chớp nhào qua nắm lấy vô lăng, gằn giọng tức giận: "Cô điên rồi, đây là giết người, phi pháp đó.''
"Thì sao chứ?'' Cánh tay Hứa Dực Tú vùng vẫy điên cuồng, cố đẩy người đàn ông ra xa.
Tuyệt vọng và hỗn loạn, ả gào thét một cách kịch liệt nhất, như muốn vỡ òa, muốn tất cả cùng chết hết.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua người đàn ông phát hiện tầm mắt hắn chưa từng hướng về phía mình, khăng khăng nhìn về phía trước.
Tựa như muốn bảo hộ một thứ quý giá.
Trái tim Hứa Dực Tú vỡ tan không có gì có thể xoa dịu nỗi.
Chỉ còn một cách.
Giết.
Trong chiếc xe nhỏ rung rắc dữ dội, từng bánh xe lăn với tốc độ chóng mặt lăn trên đường như muốn tháo rời, tìm đến cái chết.
"Tớ không muốn cậu bị thương, không muốn liên lụy đến cậu.''
"Người đã chung một thuyền, quyết không rời.''
Hứa Dực Tú đâm cùi chỏ vào bụng người đàn ông, vì cơn men rượu khiến hắn yếu đi, quỳ sụp xuống sàn xe. Ả chớp lấy cơ hội đạp chân ga hết tốc độ.
"Rầm!''
Giữa không gian bao la và im lặng của biển đêm, một tiếng động cơ cực lớn vang lên, chiếc xe tồi tàn phía trước va
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879463/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.