Nguyên Tranh nghiêng đầu, hơi thở khó nhọc, chạm khẽ ngón tay vào lòng bàn tay đối phương.
Cảm nhận được hơi lạnh như băng xuyên thấu da thịt cô nhanh chóng rụt tay lại kết thúc màn chào hỏi.
"Tiểu thư sợ tôi?'' Ngón trỏ của cậu tự chà sát lòng bàn tay mình, giọng anh không nhẹ không nặng thoát ra từ cuống họng.
Giống như những người từng gặp qua, một khi biết cậu có bệnh liền tránh xa trăm mét. Mỗi lần rồi lại mỗi lần Trịnh Tú đều mắt nhắm mắt mở không bận tâm nhưng không hiểu sao hôm nay lại ngứa miệng tò mò.
"Sợ tôi?'' Không nhận được câu trả lời, Trịnh Tú lại tiếp tục tra hỏi. Cậu dường như quên mất mục đích ban đầu đến đây, hiện tại chỉ muốn làm khó dễ đối phương.
"Sợ ư?'' Nguyên Tranh ngồi đối diện chậc lưỡi một tiếng: "Người từng bước qua ranh giới cái chết như tôi thì có gì phải sợ.''
Bao năm qua bản thân luôn sống trong lo âu, sợ sệt nhưng không biết từ khi nào đã chuyển sang oán hận. Lúc quay đầu lại, không ngờ đã đi xa đến thế, tính toán khắp nơi, lại tự tính toán chính bản thân mình.
Trịnh Tú là Trịnh Tú, Trịnh Nghiên là Trịnh Nghiên, oan có đầu nợ có chủ không thể giận cá chém thớt mãi được. Với lại Trịnh Tú bắt nạt cô đã là chuyện năm năm trước, cô lại khiến cậu ta phát điên.
Có qua có lại, coi như mối nghiệt duyên này kết thúc.
Thấy đối phương định mấp máy miệng không chịu bỏ qua, Nguyên Tranh giơ ngón trỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879438/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.