"Với mày sao?'' Khóe miệng Trịnh Nghiên phát ra tiếng cười, ánh mặt lạnh tanh không chút gợn sống căn bản không để đứa con trai này vào mắt.
Khóe mắt hắn rủ xuống nhìn cô gái thở thoi thóp dưới đất, ngón tay đầy rẫy vết chai vuốt lọn tóc che phủ đôi mắt, lau nhẹ vết mưa trên mặt Nguyên Tranh.
"Ổn rồi, đừng sợ.''
Giọng nói ấm áp của ngài Trịnh vang lên, thành công trấn an tâm trí lẫn thân thể, Nguyên Tranh thả lỏng các khớp xương, hơi thở bắt đầu đều dần.
Khoảnh khắc này khắc sâu vào trí nhớ Nguyên Tranh cho đến tận sau này.
Cô đóng mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc của hắn, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mưa vẫn rơi nhưng dường như không còn là vấn đề nữa.
Sự sống đang dần nảy mầm trở lại.
…
Tiếng xào xạc của lá cây cùng tiếng côn trùng rả rích trong đêm âm thầm vang vọng trong đêm.
Lại là một đêm trời không sao chỉ có gió lạnh mang theo từng cánh hoa hồng thổi bay về nơi đất trời xa.
Thiếu niên trẻ tuổi tròng mắt như hố đen vô tận tựa quái vật, ấn chặt cô xuống đất, không ngừng nguyền rủa: "Đi chết đi, đi chết đi con tiện nhân.''
"Áaaa….''
Nguyên Tranh giật mình tỉnh giấc, bật dậy khỏi ga giường êm ái. Người bên cạnh cũng mở mắt theo, ánh mắt sáng của hắn lên giữa trời đêm, kiên nhẫn vỗ lưng cô gái: "Tranh Tranh, anh ở đây.''
Từ sau vụ việc xô xát ngày đó, nó như ác mộng quấn lấy cô, đêm đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2877673/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.