Cẩn Du rảo bước hướng Lưu Phong các, đến nửa đường đụng phải Vương quản gia, quản gia nói cho y rằng Vương gia đã đi Tướng quân phủ, như vậy cũng may, để y biết mà ở trong phủ chờ hắn, nhưng càng kéo dài như thế, dũng khí vừa mới bốc lên liền giống như thủy triều mà thối lui trở lại, trong lòng càng thêm bất ổn.
Đúng rồi, nhà của hắn ở kinh thành, chính mình thiếu chút nữa thì quên, không sớm thì muộn hắn vẫn phải quay về, vậy còn mình ni, có thể bỏ xuống mọi thứ ở đây sao? Đến kinh thành rồi, bản thân là thực sự ở nơi đất khách quê người không quen không biết, tất cả phải dựa vào Nghiêu Hi.
Cẩn Du đang chậm rãi mà đi, đột nhiên đâm phải Trương Sở Phong vội vội vàng vàng hướng bên này chạy tới, cũng không có mở lời hỏi thăm, chỉ hướng y điểm đầu một cái, liền bước nhanh hướng gian phòng của Phong Tử Tích.
Trương tướng quân đến Vương phủ rồi, vậy Vương gia nhất định cũng đã trở về đi, Cẩn Du nghĩ, vội vã đi nhanh vài bước, bằng không y thực sự sẽ không hỏi nên lời.
Nghiêu Hi với Trương Sở Phong cùng nhau quay về Vương phủ, nhưng hắn không đi tìm Cẩn Du trước, mà là trở lại ngọa thất của mình, từ bên gối đầu lấy ra một cái hộp gỗ có chạm khắc hoa văn.
Cả hộp đều là màu đỏ sẫm, là dùng gỗ lim thượng hạng nhờ thợ thủ công nổi danh nhất kinh thành tỉ mỉ chế tạo mà thành, bốn mặt có khắc bốn bức tranh sơn thủy nổi tiếng. Đây là một trong những thứ mà Vương phi lúc còn sống tối yêu thích, cũng là của hồi môn của nàng, từ sau khi Vương phi qua đời, Nghiêu Hi liền đem nó đặt ở đầu giường, giống như thê tử vẫn còn bồi bên cạnh.
Nghiêu Hi mở hộp, bên trong không có trang sức bội hoàn gì, chỉ có một chuỗi chìa khóa đồng có vẻ hơi cũ, không chút gì hiếm lạ, nhưng Nghiêu Hi lại rất cẩn thận cất trong ngực.
Vừa từ nội thất đi ra, liền thấy Cẩn Du đến tìm mình.
Nghiêu Hi tiến lên kéo Cẩn Du ngồi trên cái ghế ở chính giữa, thấy y một bộ muốn nói lại thôi, cười cười nói:
” Có cái gì muốn nói, thì cứ nói đi.” Kỳ thực, hắn thực sự mong muốn Cẩn Du có thể đừng xa lạ như thế mới tốt.
Cẩn Du sắp xếp lại suy nghĩ một chút, rồi mở lời:
“Ngươi phải trở lại kinh thành sao?”
Nghiêu Hi gật đầu.
“Lúc nào đi?” Hỏi tiếp.
“Ba ngày sau.” Nghiêu Hi nhàn nhạt mà nói.
“Nhanh như vậy?” Cẩn Du kinh ngạc nói, ” Phủ của ngươi lớn như vậy, làm sao có thể thu xếp kịp?”
Nghiêu Hi cầm tay Cẩn Du, nói:
“Không có gì phải thu thập cả, cũng không dự định dẫn người trở về, chỉ có ta cùng Trương Sở Phong hai người, khoái mã khẩn trương chạy về, trong kinh có chuyện quan trọng.” Nói xong, liền chờ Cẩn Du hỏi tiếp.
Cẩn Du ngây người một lúc, hỏi:
” Ngay cả Thụy nhi cũng không mang theo?”
“Không mang theo, nó còn nhỏ, thế nào chịu được bôn ba mệt nhọc như thế.” Nghiêu Hi đáp lời, “Hơn nữa, đem nó lưu lại, vừa vặn cấp cho ngươi một con tin không phải sao? Không cần phải lo lắng ta sẽ không trở lại như vậy đi.” Nghiêu Hi cười cười đùa giỡn.
Cẩn Du nghẹn lời, trong lòng không thể nói là không có ý nghĩ như vậy, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói::
“Mới không phải.”
Nghiêu Hi cao giọng cười, tiếp tục đem sự tình cơ bản trong kinh nói một lần, để Cẩn Du an tâm ở Giang Nam chờ hắn trở về, chỉ có điều, những ngày này phải khổ cực y chiếu cố cho Thụy nhi rồi, hắn bây giờ vừa đi, tiểu tử kia không biết sẽ chơi đùa thành cái bộ dáng gì nữa.
Bất quá, Vương quản gia cùng Thải nhi cũng sẽ lưu lại, tốt xấu còn có thể giảm bớt chút gánh nặng của y.
Cẩn Du chăm chú nghe, đối việc Nghiêu Hi có thể đem nhi tử của hắn yên tâm giao cho mình chiếu cố thập phần vui vẻ, cuối cùng cũng cảm giác được tầm quan trọng của mình, tảng đá trên ngực cũng bỏ xuống được rồi.
Tiếp theo, Nghiêu Hi từ trong ngực lấy ra một chùm chìa khóa đồng, giao cho Cẩn Du, nói:
“Cái này ngươi nhận lấy.” Thấy y vẻ mặt tràn đầy mê muội, nói tiếp “Về phần để làm cái gì, ta trước không nói cho ngươi, sau này sẽ bàn tới, nói chung cái này rất trọng yếu, ngươi cứ giúp ta hảo hảo cất giữ đi.”
Cẩn Du gật đầu, cẩn thận mà cất thật hảo.
Nghiêu Hi thấy biểu tình túc mục* trên mặt y, giống như đưa cho y không phải là chìa khóa mà là văn kiện cơ mật quan trọng gì đó, nở nụ cười, thân thủ nâng cằm y lên, hôn xuống.
* túc mục: nghiêm túc và trang trọng
Lần này, động tác Nghiêu Hi thập phần nhanh chóng, hiển nhiên là đề phòng chuyện lúc trưa phát sinh lần thứ hai. (chuyện phá đám của bác quản gia á~)
Cẩn Du sửng sốt, thẳng đến khi môi mình bị đầu lưỡi Nghiêu Hi đẩy ra, mới phản ứng trở lại, thân thể chỉ thoáng giãy dụa một cái, liền thuận thế dựa gần lại.
Hai tay vịn lấy cổ Nghiêu Hi, hơi hé miệng, mặc cho đầu lưỡi Nghiêu Hi bá đạo xông vào.
Cái lưỡi mềm mại của Nghiêu Hi ở trong miệng Cẩn Du không ngừng cùng y truy đuổi, khiêu khích, dây dưa, chỉ chốc lát đã khiến cho Cẩn Du hoàn toàn chìm đắm giữa nụ hôn triền miên, không thể tự kiềm chế, hai tay gắt gao nắm lấy tay áo Nghiêu Hi.
Hai đôi môi chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, không có một tia khe hở, chỉ có tiếng rên rỉ nhè nhẹ từ trong miệng Cẩn Du tràn ra.
Trong thân thể Nghiêu Hi cũng chậm rãi phát sinh một trận khô nóng, không ngừng hướng hạ thân dậy sóng, hô hấp dần dần nặng nhọc. Cảm giác được biến hóa trong cơ thể, Nghiêu Hi khẩn trương tách ra thân thể hai người.
Hai cánh môi tách rời, mang theo một sợi chỉ bạc dài mảnh, nối tiếp giữa đôi môi vẫn còn ý do vị tẫn của hai người, Cẩn Du sắc mặt ửng đỏ, nhãn thần mê ly, môi đỏ mọng thủy nhuận* mở ra hợp lại, khí tức hỗn loạn.
* thủy nhuận: trơn mượt.
Nghiêu Hi cũng đang tận lực bình phục dục vọng không ngừng tuôn ra trong cơ thể mình.
Trong lúc nhất thời, nội thất chỉ còn lại tiếng hít thở trầm trọng của hai ngươi.
Qua một lúc sau, sau khi Nghiêu Hi rốt cục áp chế được xao động trong cơ thể, liền dựa vào bên tai y, đối Cẩn Du nhẹ nhàng mà nói:
“Đêm nay, tới phòng ta, được không?”
Cẩn Du vừa mới từ trong kích tình của nụ hôn nồng nhiệt tỉnh táo lại, lại bị thanh âm ôn nhuận của Nghiêu Hi đầu độc, không tự chủ liền gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]