Ngày thứ hai, lúc Cẩn Du mở mắt thì đã là giờ Tỵ (9h>11h sáng),quay đầu, trên giường còn y một người, không nhìn thấy thân ảnh Nghiêu Hi, trong lòng có chút vắng vẻ, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đau nhức trên người nhắc nhở yđêm qua phóng túng.
Khe khẽ động động hạ thân, ngoại trừ đôi chút cảm giác kỳ lạ, cũng không có đau đớn khác, hẳn là không có thụ thương.
Hoàn hảo Cẩn Du cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa tối hôm qua Nghiêu Hi làm chuẩn bị hết sức chu đáo.
Xốc lên chăn, phát giác trên người mặc đơn y sạch sẽ, nhưng vẫn che không được điểm điểm ấn ký hồng sắc trên da thịt,
Vừa duỗi tay, muốn với lấy ngoại y treo bên cạnh, lúc này cửa bị người mở ra.
Nghiêu Hi bưng một chén thanh chúc xuất hiện ở cửa, thấy Cẩn Du đã tỉnh lại, liền đi nhanh vài bước, buông khay trong tay, tới trước mặt Cẩn Du đem y nhét trở lại trong chăn.
” Sao lại đứng lên như thế, cũng không sợ cảm mạo.” Vừa nói, tay vừa lấy tới trung y của Cẩn Du, thay y choàng ở trên vai. (chỉ đứng dậy thôi mà cảm mạo đc hả anh? *nhìn bỉ*)
Cẩn Du ngoan ngoãn ngồi trở lại trên giường, hé miệng cười, trái lương tâm mà nói:
” Ngươi là đang vội vàng đi, ta không sao.” Kỳ thực khoảnh khắc kia nhìn đến Nghiêu Hi, ngực đã mạc danh được lấp đầy.
“Ta là đang vội vàng nha.” Nghiêu Hi cười khẽ, điểm điểm chóp mũi đỉnh kiều của Cẩn Du.
” Này đều không phải là vội vàng chiếu cố ngươi sao?” Nói xong, khởi thân đi lấy cái bát trên bàn, bưng tới.
Cẩn Du sửng sốt, ngón tay sờ sờ mũi, nói:
“Ngươi không cần quay về thu thập gì đó sao?” Cẩn Du tiếp nhận cái bát hắn đưa tới, thử thử nhiệt độ, ấm nóng mà không phỏng, vừa lúc cũng đói bụng, liền từng ngụm từng ngụm lớn mà ăn.
Nghiêu Hi ở một bên cười nhìn y lang thôn hổ yết.
“Không có gì muốn thu thập, phủ thượng trong kinh đều có.” Nhàn nhạt mà nói.
Cẩn Du chỉ chốc lát liền đem bạch chúc trước mắt giải quyết xong, Nghiêu Hi tiếp nhận bát không, lại hỏi y có muốn ăn thêm chén nữa không, Cẩn Du lắc đầu cự tuyệt.
Chờ Nghiêu Hi lần thứ hai quay lại, thấy Cẩn Du vừa xốc chăn lên muốn xuống giường, có chút lo lắng hỏi:
“Ngươi xuống giường không có việc gì chứ? Nếu không thì nằm thêm một hồi nữa đi, phía dưới…Không đau sao?”
Cẩn Du mặt đỏ lên, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Hoàn hảo, không có việc gì.”
Nghiêu Hi lúc này mới giúp y cầm đến ngoại sam, vừa giúp y mặc quần áo, vừa nói:
“Na.. Sau ngọ thiện cùng ta đi ra ngoài một chuyến đi, ta có thứ muốn cấp ngươi xem.”
Cẩn Du điểm đầu ưng thuận.
Vừa mới chỉnh lý hảo y vật trên người, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào ầm ĩ, ngay sau đó, một cái thân ảnh nho nhỏ từ ngoài cửa xông vào, trực tiếp nhào tới trên người Cẩn Du.
Cẩn Du lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã lại trên giường, hoàn hảo Nghiêu Hi đúng lúc đỡ y,
Cúi đầu, thấy Thụy nhi vẻ mặt lo lắng nhìn y, một bên mở miệng hỏi:
“Tiểu cha, ngươi có phải hay không là bị cha đánh thí thí a, có đau hay không?” (thí thí là mông đó =))~)
Cẩn Du trên mặt một trận hồng một trận hắc sững sờ tại chỗ.
Lúc này, quản gia từ ngoài cửa cũng ló đầu ra nhìn, thấy hai người bên trong đều y phục chỉnh tề, mới cẩn thận đi đến, nói:
“Vương gia, nô tài đáng chết, không thể ngăn cản tiểu thế tử, ngài xem.”
Nghiêu Hi phất phất tay, khiển lui hạ nhân, đem Thụy nhi kéo đến bên người, nói:
“Tiểu cha nào có nghịch ngợm như ngươi, ta muốn đánh thí thí hắn làm gì.”
” Vậy sao thái dương đều chiếu đến mông còn không thức dậy, ta đều cùng phu tử lên lớp xong cả rồi.” Thụy nhi bất mãn mà nói, ngày hôm nay không có tiểu cha ở một bên, nó cũng không có một chút tâm tình.
“Nếu như ta mà như vậy, người khẳng định phải đánh thí thí a.” Nhỏ giọng nói thầm.
Để không cho cái bảo bảo hiếu kỳ này tiếp tục đi sâu nghiên cứu thêm, Nghiêu Hi nhanh chóng dời đi trọng tâm câu chuyện.
“Ngày hôm nay cùng phu tử học cái gì, nói cho tiểu cha nghe một chút.” Nói xong, lôi kéo Cẩn Du cùng nhau ngồi ở bên cạnh bàn, thấy Thụy nhi quả nhiên tinh thần chấn hưng thân thể đứng thẳng, chắp tay sau lưng hữu mô hữu dạng (bắt chước) mà rung đùi đắc ý mở miệng:
“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô tô thành ngoại hàn sơn tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.”
( đây là bài Phong Kiều Dạ Bạc – Đêm đậu thuyền ở bến Phong Kiều
Quạ kêu, trăng lặn, trời sương,
Lửa chài le lói sầu vương giấc hồ.
Thuyền ai đậu bến Cô Tô,
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San.
Bản dịch của Nguyễn Hàm Ninh)
Nghiêu Hi thoả mãn gật đầu, cười nói:
“Rất không tồi, trưa hôm nay liền tăng thêm đường thố ngư *, xem như là khen thưởng.”
Nghe được đông tây mình thích ăn nhất, Thụy nhi bật người hai mắt tỏa ánh sáng, hắc hắc cười hai tiếng, thẹn thùng chắp tay sau đít, đầu ngón chân sát sát mặt đất. ( hảo cute nga~).
“Thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi chuẩn bị chuẩn bị, đến lúc dùng ngọ thiện rồi.” Nghiêu Hi tiếp lời.
Thụy nhi vui vẻ ứng thanh, liền chạy ra ngoài.
Nghiêu Hi trong lòng cười thầm, quả nhiên là tiểu mao đầu, dễ dàng bị đối phó như vậy.
Ăn xong vãn thiện, Nghiêu Hi cùng Cẩn Du cùng ngồi kiệu ra phủ, đi khoảng chừng thời gian một nén nhang, thì dừng lại.
Cẩn Du được Nghiêu hi mang ra khỏi kiệu, trước mặt rộng mở hiện ra một tòa tiểu hai tầng, trên cánh cửa cao cao có treo bảng hiệu, viết ba chữ thiếp vàng thật to Tích Ngọc Lâu, đương nhiên, là Nghiêu Hi đọc cho y nghe.
Cẩn Du mở to hai mắt, đầu đầy sương mù, tỉ mỉ ở trong đầu tìm tòi, tựa hồ chưa từng nghe nói qua tửu lâu này, còn đang nghi hoặc ni, đã bị Nghiêu Hi kéo đi vào.
Vào cửa mới phát hiện, bên trong căn bản là còn đang sửa sang,nhưng đại thể đã có chút dáng dấp.
Bàn chạm khắc hoa văn, xà nhà gỗ lim thiếp vàng, nền nhà bằng đá màu xanh trơn bóng, hai tầng lầu lan can gỗ nước sơn tinh xảo. Tối nhượng Cẩn Du kinh hỉ chính là giữa đại thính ở lầu một, một cái vũ đài bốn phía rộng rãi, vây quanh một vòng là lan can thấp khắc đủ loại hoa cỏ tinh tế, bốn góc đài cùng để mấy cây nến đỏ, khiến từng góc ở đây đều có thể nhìn thấy rõ ràng nhân nhi trên đài. Còn có cảnh bố trí đồ sộ phía sau vũ đài, cư nhiên là bức họa kia, đó là rừng hồng phong lần trước Nghiêu Hi mang y đi xem.
Cẩn Du mãnh liệt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Nghiêu Hi, chỉ thấy hắn sủng nịch nhìn chính mình, hỏi:
“Thích không? Đứng trên đó thử xem.” Nói xong, đi qua thoải mái đem eo Cẩn Du ôm lấy, đưa lên vũ đài.
Cẩn Du đứng ở trên đài sáng rực, cảnh tượng phía dưới nhìn không xót một cái gì, đem toàn bộ tiểu lâu xem càng thêm rõ rệt. Nơi này tuy rằng không phải rất lớn, nhưng lại nằm giữa phố xá phồn hoa, người xem kịch chắc chắn so với trước đây nhiều hơn vài lần.
Chậm rãi dọc theo vũ đài đi một vòng, cái loại cảm giác hoàn toàn chìm đắm trong thế giới kịch này lại trở về, cúi đầu nhìn trong bóng mờ ở dưới đài, Nghiêu Hi đang mỉm cười nhìn chăm chú vào chính mình, không biết vì sao, trong ngực trong mắt đều tràn đầy, đã nhanh chóng tràn đi ra.
Nghiêu Hi vẫn nhìn không chuyển mắt quan sát Cẩn Du, thấy y đứng ở trên vũ đài cao cao, ánh dương quang theo hai bên cửa sổ trên mái nhà chiếu trên người y, đạm đạm một tầng sắc vàng, phối với trường sam bạch sắc bằng gấm vóc mình vì y đặt làm, càng khiến y hiển lộ vẻ thanh nhã xuất trần.
Nghiêu Hi cứ như vậy nhìn người yêu dấu của mình đứng ở nơi cao, sau này, hắn chính là muốn để Cẩn Du vĩnh viễn đứng ở địa phương vừa cao vừa sáng sủa như vậy, nhận lấy ánh mắt ước ao cùng sùng kính của mọi người, hơn nữa chỉ biết có ước ao cùng sùng kính.
“Đây là ngươi mua sao?” Cẩn Du nhẹ giọng hỏi, vũ đài trống trải khiến thanh âm càng thêm linh hoạt kỳ ảo.
” Không phải toàn bộ, lúc đầu là ta tính toán tự mình mua.” Nghiêu Hi nhảy lên đài cao, ôm lấy thắt lưng Cẩn Du nói: “Sau lại bị Trương Sở Phong phát hiện, mặt dày mày dạn muốn nhúng một chân, không có biện pháp, cuối cùng chúng ta phân chia sáu bốn.”
Thấy Cẩn Du cười càng nở rộ, hỏi:
“Thích không? Tích Ngọc Lâu, tên này là ta nghĩ ra, lúc trước không chú ý, sau lại mới phát hiện, vừa vặn còn bao hàm một chữ trong tên của sư phó ngươi.”
“Ta cùng sư phó có thể ở nơi này tiếp tục diễn hí khúc?” Cẩn Du chờ mong hỏi, tuy rằng trong lòng sớm đã có đáp án, nhưng vẫn là muốn chính tai nghe được từ trong miệng người nọ.
“Đương nhiên.” Nghiêu Hi ôn nhu mà nói “Chờ ta ly khai, ngươi cứ ở chỗ này, ngoan ngoãn đợi ta trở lại.”
Nghiêu Hi không đề cập tới, Cẩn Du đều thiếu chút nữa quên, ngực vừa tràn đầy cảm giác hạnh phúc không khỏi trôi mất vài phần, hơi cúi đầu, không muốn để hắn thấy thất vọng trong mắt chính mình, khẩn trương dời đi trọng tâm câu chuyện.
” Ngươi tìm hí viên chưa? Chung quy không thể chỉ có ta cùng sư phó hai người đi, còn có trang phục và đạo cụ diễn hí khúc gì gì đó, đều phải có.”
Nghiêu Hi còn chưa có thích ứng suy nghĩ y nhảy ra, nghĩ một chút, nói:
“Ách..Những cái này ta cũng không thông thạo, về sau ngươi cùng sư phó ngươi lộng thì tốt rồi.”
“Điều này sao có thể?” Cẩn Du kinh ngạc mà nói “Ngươi là lão bản, đương nhiên phải là ngươi quyết định, nếu không, ngươi đi mời về một quản sự cũng được.”
“A, ta cùng Trương Sở Phong nhiều lắm là ra tiền, nhưng phòng khế*, địa khế*, tất cả đều là tên của ngươi, cho nên ngươi mới là lão bản chân chính ở đây.”
*phòng khế: khế ước mua bán nhà
*địa khế: khế đất.
Cẩn Du khó có thể tin mở to hai mắt nhìn.
” Vì vậy, những thứ ngươi nói còn phải dựa vào chính các ngươi giải quyết, yên tâm, ta ở đây trước để lại tiền vốn đầy đủ.”
” Này, điều này sao có thể, ta không muốn.” Cẩn Du hơi nhíu mi, lắc đầu cự tuyệt.
Nghiêu Hi đã sớm biết phản ứng của Cẩn Du, đương nhiên cũng sớm nghĩ hảo lí do thoái thác trả lời.
“Chúng ta ra tiền, các ngươi xuất lực, buôn bán lời tiền sẽ dựa theo tỉ lệ phân chia, còn địa khế phòng khế tạm thời ta trước tiên thu lấy, chờ ngươi cấp ta kiếm được đủ số bạc kia, ta lại giao cho ngươi, hảo?”
Nghiêu Hi nói rõ ràng mạch lạc, nghe xong xác thực cũng rất công bìhh, Cẩn Du nhất thời cũng tìm không ra lời, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Ta vốn muốn chuẩn bị toàn bộ thỏa đáng mới cho ngươi biết, nhưng ai biết lâm thời biến cố, hoàn hảo phương diện trang tu đều đã chuẩn bị không sai biệt lắm, các ngươi chỉ cần thêm trang phục và đạo cụ nữa là được, chờ khi chuẩn bị tốt, có thể khai trương mở cửa, như vậy ngươi một mình ở chỗ này cũng sẽ không quá cô đơn, ta sẽ tận lực trở về nhanh một chút.”
Khi Nghiêu Hi nói, thấy Cẩn Du vẫn cúi đầu, đưa tay nâng cằm Cẩn Du lên, quả nhiên thấy một đôi phượng nhãn đã tích đầy thủy khí, chăm chú mà cắn môi.
Cẩn Du không nghĩ tới, mình lúc đó cho rằng chỉ là một câu nói đùa, mà hắn nhưng thực sự vì mình nghiêm túc lo liệu hết thảy, bất luận chuyện lơn nhỏ, mọi mặt đều chu toàn, ngay cả một điểm tôn nghiêm còn sót lại không nhiều của mình đều được cẩn thận tỉ mỉ che chở, nước mắt dù nén thế nào đều nén không được.
“Cẩn Du, thích nơi này sao?” Nghiêu Hi nhẹ giọng hỏi.
“Ân.” Cẩn Du cố sức gật đầu, nước mắt đều bị y lay động mà rơi xuống.
” Thấy cảm động?” Hỏi lại, thanh âm vẫn như cũ ôn nhuận như thủy.
Cẩn Du lại gật đầu, nước mắt muốn ngừng đều ngừng không được.
“Vậy… Đối ta nói tiếng cảm tạ đi.” Nghiêu Hi cười nói.
Cẩn Du hít sâu mấy hơi, đến lúc hô hấp bình phục một chút, nói:
” Tạ…Cảm tạ.”
” Không cần khách khí~~!” Nói xong, cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn lên môi Cẩn Du, không có tiến thêm một bước đòi lấy, chỉ là như chuồn chuồn lướt nước mà chạm qua, nhưng có thể cảm thấy thương tiếc, ái ý người nọ đối Cẩn Du.
Nhẹ nhàng mà lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Cẩn Du, Nghiêu Hi ôn nhu dùng hai tay phủng mặt y.
Hai người nhìn nhau không nói gì, rồi lại song song mỉm cười ngọt ngào.
Cẩn Du tiếu dung xán lạn, ngay cả thái dương trên đỉnh đầu đều thua kém vài phần.
*Đường thố ngư – cá fillet chua ngọt (ta tìm thấy trong Mạc Thủ Lâu của Tiểu Mạc đó)
cá fillet chua ngọt
Ta bắt đầu đi học hè rồi, thời gian chẳng còn bao nhiêu, lâu lâu mới có chút rảnh liền mò vào edit, haizzz, đường đến chữ Hoàn càng xa vời vợi ~~~TT______TT
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]