Hỏa hồ kéo áo Lãnh Thiên Hạ, ý bảo nàng đi cùng nó. Rồi nó kéo nàng xuống Hỏa Vực. 
Trong Hỏa Vực nóng rực, tựa như thiêu đốt, đằng xa là một thứ gì đó giống...quan tài. Là một cỗ quan tài làm bằng Băng Sơn Vạn Năm. 
Thiên Hạ bước tới chỗ đặt cỗ quan tài, đập vào mắt cô là khuôn mặt của một mỹ nam lạnh như băng, cả người tỏa ra một loại khí tức áp bức người khác. Tiếc là hắn đã chết. 
Nàng nhìn hắn, nhìn một mái tóc huyết sắc bi thương của hắn. 
“Hắn là phụ thân Lâm Nguyệt Dạ”- Giọng nói kiêu ngạo có chút trông mong của Phong vang lên. 
Thiên Minh ở trong Thời Không Chi Giới, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía người nam nhân kia. 
“Người chắc không?” 
“Ta đã thấy hắn qua nhiều lần, sai làm sao được!”- Phong tức giận mắng. 
Phong và Thiên Minh lườm nhau một hồi lâu. Trong khi đó, Thiên Hạ vẫn là một mảnh yên lặng đứng cạnh cỗ quan tài. Một lát, nàng cắt một lợn tóc của mình đặt lên trên đó. 
“Nữ nhi của ngươi đã chết, ta sẽ giúp nàng hoàn thành quãng đường đời còn lại.”- Giọng nàng vẫn là lạnh nhạt, dường như bản thân chẳng hề liên quan gì, cơ mà trong lời nàng đều ẩn sự chân thành. 
Hắn tựa như nghe thấy lời nàng, cười. Cỗ quan tài tan thành không khí biến mất. Một lát sau Hỏa hồ chạy lại cắn lấy ngón tay Thiên Hạ. Nàng nhất thời không cảnh giác liền bị cắn trúng. Hào quang khế ước xuất hiện. Sau một lát, nó nhảy lên vai nàng, cọ cọ vào mặt nàng. Phong đứng bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vuong-bi-ngan-hoa-tuyet-the-lanh-vuong-phi/118375/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.