Suốt ba năm qua, người thiếu nữ lạnh băng kia vẫn ngồi tại đó, chưa từng di chuyển. Làn da trắng mịn màng, ngũ quan vẫn tinh xảo như trước chỉ khác là thêm một phần trưởng thành. Mái tóc nàng so với ba năm trước đã dài thêm rất nhiều, màu huyết sắc vẫn chưa hề phai nhòa một chút. Làn gió nhẹ lướt qua làm những lợn tóc đỏ bay lên. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn. Đôi mắt nàng vốn đã nhắm lâu nay chợt nhẹ nhàng mở ra, làm lộ ra con ngươi trong vắt, chưa từng nhiễm bụi trần. Nàng, Lâm Nguyệt Dạ đã xuất quan. Sau ba năm năm bế quan, công lực của nàng tăng lên đáng kể, lượng thiên lực trong cơ thể cũng hơn trước rất nhiều.
" Haizz... Bế quan suốt ba năm mà chỉ đạt tới tu luyện giả lục cấp. Xem ra còn phải luyện tập nhiều hơn."
Thiên Minh vốn cũng vừa mới tỉnh dậy bị câu nói này của Nguyệt Dạ mà tức giận. Ba năm mà tăng tận lục cấp, người cũng quá biến thái đi. Còn nhớ mấy trăm năm trước nàng (TM) phải mất cả gần mười lăm năm để đạt tới cái thực lực đó a. Quá mức yêu nghiệt đi a! Nàng (TM) quả thực muốn hét vào mặt người chủ nhân yêu nghiệt của mình: 'Thực lực tăng nhanh một cách biến thái như vậy còn than thở gì nữa!'
Nguyệt Dạ đứng dậy, ưỡn người một cái. Ba năm nay chỉ ngồi yên một chỗ, xương khớp đều trở nên cứng ngắc hết rồi. Lâu rồi không ăn gì khiến nàng có chút đói bụng. Phải đi xung quanh tìm chút gì đó để mới được a.
Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vuong-bi-ngan-hoa-tuyet-the-lanh-vuong-phi/118369/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.