17.
Trước hôn lễ, tôi và Trình Hi Uyên bí mật diễn tập vài lần, kiểm tra thời gian cực hạn tiếp xúc của Trình Hi Uyên với cơ thể con người là bao nhiêu.
Cách quần áo vẫn được, còn tiếp xúc làn da trực tiếp tối đa chỉ được năm phút là sắc mặt anh bắt đầu trắng bệch.
Trình Hi Uyên nói rằng trong quá trình điều trị tâm lý trước đây anh cũng đã từng thử kiểm tra, bây giờ phản ứng của anh với tôi đã được xem là tốt rồi. Sau đó anh bướng bỉnh đề nghị thử thêm vài lần nữa.
Sau khi giám đốc Trình bị giày vò đến nỗi khóe mắt rưng rưng, anh rốt cuộc cũng bỏ cuộc.
Tôi rót cho anh ly nước, vừa bực mình vừa buồn cười: "Đến lúc đó rồi chọn kiểu lễ phục phù hợp là được, sao anh phải tự làm khổ mình thế."
Anh mím môi, không nói lời nào.
Thấy anh uể oải không hiểu sao tôi lại cảm thấy tội nghiệp anh.
"Không sao đâu." Tôi nói, cũng không biết mình đang an ủi cái gì.
Sự thật đã chứng minh Trình Hi Uyên thật sự lo lắng quá nhiều, đám cưới hai nhà Trình Tống không có loại người không có mắt gây ồn ào, lần tiếp xúc trực tiếp duy nhất giữa Trình Hi Uyên và tôi chính là khoảnh khắc anh cố chấp nắm lấy tay tôi và đeo chiếc nhẫn vào cho tôi.
Anh cúi đầu đeo nhẫn cho tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi đeo một đôi găng tay bằng ren.
Có lẽ điều này làm cho Trình Hi Uyên không khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-than-linh/2789984/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.