Từ khi tôi trở về, tinh thần tôi trải qua quá rất nhiều cung bậc.
Từ hoảng sợ, khó chịu, vật vã lúc ban đầu....đến không cam lòng, nỗ lực.....cuối cùng cũng bình tĩnh chấp nhận.
Tôi quả thực đã cố gắng rất nhiều.
Tôi cố trở nên trưởng thành ổn trọng, tôi cũng bắt đầu thường xuyên mang đồ bổ dưỡng về thăm cha mẹ, học cách san sẻ một số công việc nhà với họ. Nhưng có lẽ trước đây tôi sống quá thanh thản nhàn rỗi nên mọi việc tôi vẫn không thể làm tốt được. Cuối cùng cha mẹ thở dài tiếp quản công việc của tôi.
"Thôi thôi, không biết làm thì đi nghỉ ngơi đi."
Tôi xấu hổ nói "Không phải, con không biết làm..." Rửa cá, đánh vảy, nhưng dường như họ không tin và đuổi tôi ra khỏi bếp.
Thật ra tôi có thể học, quen tay hay việc, đúng không?
Nhưng trước đó Trạch An kia quá giỏi thế nên khi tôi nghiêm túc học hỏi lại bị coi là qua loa cho xong.
Haizzz
Tôi cũng học cách đưa ra gợi ý cho Phó San, người đã hỏi tôi về ý kiến tôi về vấn đề tình cảm.
Nhưng con người của tôi lúc nào cũng đứng về bạn bè. Thấy Phó San giận dỗi bạn trai toi giống như trước kia đứng trên góc nhìn của nàng, nổi giận đùng đùng nói "Chia tay đi, tìm người mới tốt hơn."
Phó San lại sửng sốt, do dự hỏi tôi "Thật sự nên chia tay sao?.......Trạch An, cậu khách quan phân tích xem, thật ra nhiều lúc anh ấy cũng rất tốt........."
Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải bảo hắn ta không trả lời tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-han/231108/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.