Thành Xuyên và Khả Hân ngồi ăn cơm cùng nhau trong phòng bệnh, mặc nhiên không có câu nói nào vang lên chỉ có khoảng không gian im lặng. Thành Xuyên mở lời phá đi bầu không khí yên tĩnh kia
- Em có muốn ăn một miếng gan heo xào không?
Khả Hân im lặng, phút chốc hơi bối rối nhìn Thành Xuyên đã gắp miếng gan trên đũa đưa về hướng cô. Cô có chút lúng túng không biết nên làm gì? Là anh đang đút cho cô sao? Là phải đón nhận sao?
- Anh đút cho em! Mau ăn đi! Anh mỏi tay rồi!
Thành Xuyên cười nhẹ rồi đút cho cô, cô cũng đón nhận miếng gan từ đũa của anh, từ ngày anh rời đi cô đã quên đi cách làm nũng như thế nào rồi!
- Đồ ăn bác gái nấu quả thật rất ngon...
- Ngày mai, em muốn ăn gì...anh sẽ nói mẹ nấu cho em!
- Thật sao?
Khả Hân nghe thấy thức ăn liền vui vẻ, ánh mắt trở nên long lanh đến lạ nhưng cô lại giấu đi vẻ mặt vui vẻ đó lại vì ngại chuyện của họ
-Nhưng mà thôi...phiền lắm...
- Không phải ngại! Hay ngày mai anh mua gà rán cho em?
Khả Hân nghe thấy liền vui vẻ tiếp lời
- Thêm trà sữa nữa!
- Được! Ngày mai anh mang cho em!
Thành Xuyên ăn cơm xong, Khả Hân cũng vừa ăn xong, anh liền đứng dậy dọn dẹp những chiếc hộp rỗng trên bàn vào trong để rửa. Anh cũng tiện tay lấy khăn tay nhúng nước lau miệng giúp Khả Hân, tiện đó trêu chọc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tong-tha-toi-ra-/3741901/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.