- Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại đi em! Anh không đủ khả năng để duy trì mối quan hệ của chúng tá nữa!
- Chúng ta có thể đừng dừng lại được không?
- Dừng lại đi em! Biết đâu tương lai của mình sẽ tốt hơn! Anh vẫn luôn trân trọng em nhưng anh không thể...
- Anh không còn thương em nữa sao?
- Anh không biết nữa...
- Em hiểu rồi...mai này không có em, anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt! Anh ngủ sớm đi, ngày mai em sẽ không làm phiền anh nữa đâu!
Khả Hân nằm trên giường nhớ lại những chuyện đã và đang xảy ra, cô nhìn lên trần nhà trắng toát, lạnh lẽo. Cô không khóc được, chỉ cảm thấy trong tim đang vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, đau đến tận cùng.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong vô thức, Khả Hân không ngủ được, càng cố gắng nhắm mắt càng không thể ngủ. Cảm giác trống trãi đến vô cùng, chắc là cô ấy cũng muốn quay lại trước kia để nói những lời chưa kịp nói với Thành Xuyên nhưng không thể nữa rồi.
Sáng hôm sau, Khả Hân mang gương mặt thơ thẩn như người mất hồn xuống nhà để ăn sáng. Mẹ của cô trong thấy cũng có chút kì lạ nên đã lên tiếng hỏi
- Đêm qua con không ngủ được sao?
- Dạ
Câu trả lời của cô như có chút nghẹn lại, nửa muốn khóc nửa lại muốn kìm nén. Liệu bây giờ có nên nói cho mẹ biết không? Nếu không nói sau nay ba mẹ hỏi đến Thành Xuyên thì biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tong-tha-toi-ra-/3741884/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.