Mặc Bạch cảm thấy hôm nay sếp vui vẻ hơn thường ngày thì phải, chắc là thiếu phu nhân đã làn cho anh ấy vui vẻ đây mà.
" Mạn Sơ đã đem cơm đến chưa ."
" Chưa ,từ nãy giờ có thấy gì đâu ."
Gì mà kỳ lạ vậy chứ, bây giờ đã tới giờ cơm trưa rồi mà . Thôi thì đợi thêm 1 chút vậy , chẳng lẽ là cô ta muốn trả thù anh cho nên mới cố ý đến trễ hay sao ..
Hơn 12 giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu ,Thẩm Mạn Sơ cô được lắm ngày hôm nay cô dám bỏ đói tôi sao. .
Vũ Huyên không thấy thiếu phu nhân đâu cho nên cô đành phải làm vậy , chẳng phải lúc sáng vẫn thấy ư .
Bởi vậy bây giờ làm cơm nó mới trễ như thế này, dám chắc 1 lát nữa thôi thì thế nào cũng sẽ bị chửi cho mà xem. .
30 phút trôi qua thì cũng đi đến nơi .
" Cốc ..cốc. "
" Vào đi "
" Cậu chủ tôi đang cơm trưa đe và cho cậu ."
" Thẩm Mạn Sơ đâu. "
"Thiếu phu nhân hình như ra ngoài rồi, tôi đợi cô ấy mãi mà vẫn không thấy về cho nên bây giờ làm cơm hơi trễ ."
" Quá trễ luôn đấy ."
" Tôi. tôi. ...xin lỗi. "
" Biết cô ta đi đâu không. "
" Tôi không biết. "
" Được rồi cô về đi " .
" Vâng. "
Rốt cuộc thì cô ta đi đâu vậy chứ , đừng có nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tong-cung-chieu-vo-yeu/3739798/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.