Không ngờ Kế Chỉ Tườngrất có duyên với mẹ của Cận Trọng Kỳ – Dư Mẫn Tú. Hai người vừa gặp nhau đãthân thiết như người một nhà, hoàn toàn không tồn tại sự xa cách lần đầu gặpmặt.
“Đứa trẻ này, tại sao con lại gầy như vậy?”, Dư Mẫn Tú không chút ngần ngại sờqua Kế Chỉ Tường từ cánh tay đến thắt lưng, tựa như đang đánh giá xem cô nặngbao nhiêu. “Thế này sao đủ sức khỏe chứ? Con gái thì phải mập mạp một chút mớicó phúc!”
“Bác à...” Kế Chỉ Tường không dám tránh cũng chẳng biết nên ứng xử thế nào, côchưa từng gặp người nào nhiệt tình như thế này, chỉ biết đứng cứng đờ như cátrên thớt, có cảm giác mình đang bị rao bán vậy.
“À, không sao không sao, bác vẫn còn nhớ mấy phương thuốc bổ khí huyết, đợi lúcnào con được gả về nhà bác, ngày nào bác cũng sắc để bồi dưỡng cho con.” Dư MẫnTú bước đến bên cái tủ nhỏ lục tìm; bà vẫn còn nhớ mấy thang thuốc đó để trongnày, chắc chắn là không nhớ sai đâu.
Kế Chỉ Tường nghe vậy càng thấy lúng túng, cô ngại ngần quay đầu đi, vừa haybắt gặp đôi mắt đen ẩn chứa nét cười của Cận Trọng Kỳ.
“Mẹ, mẹ làm thế này sẽ dọa Chỉ Tường chạy mất đấy.” Dù sao cũng là lần đầu tiênđến thăm nhà, làm sao Kế Chỉ Tường có thể lập tức thích ứng với sự quan tâm bấtngờ như thế được. Hơn nữa, quả thật mẹ anh có phần quá vội vàng, anh còn chưamở miệng cầu hôn mà! “Nếu lỡ cô ấy sợ quá, không chịu gả vào nhà chúng ta thìsao?”, Cận Trọng Kỳ cười nói nửa đùa nửa thật.
“Thật không? Chỉ Tường”, Dư Mẫn Tú như vừa bị dội một gáo nước lạnh, có vẻthương tâm nhìn Kế Chỉ Tường.
“À...” Kế Chỉ Tường trong phút chốc dựng tóc gáy, liếc nhìn Cận Trọng Kỳ đầytrách móc.
Nhiệt tình không phải chuyện xấu, chỉ là cô không quen thôi, sao anh ta có thểnói thẳng thừng như vậy? Hơn nữa đối tượng lại là mẹ anh ta, thật là tội lớnkhó tha.
“Không phải đâu, bác à, con từ nhỏ đã mất mẹ, cảm ơn bác vì đã cho con một lầnnữa được cảm nhận sự ấm áp của mẹ.”
Thật ra ấn tượng của Kế Chỉ Tường về mẹ mình đã rất mờ nhạt, nhưng cô vẫn cònnhớ bàn tay mềm mại của mẹ vỗ nhẹ lên gương mặt mình như dỗ dành, đó là một cảmgiác ấm áp và vô cùng hạnh phúc.
“Ôi! Đứa trẻ đáng thương.” Dư Mẫn Tú thương cảm bước đến gần Kế Chỉ Tường,giống như người mẹ trong ký ức, nhẹ vỗ bàn tay cô. “Khi con được gả vào nhà bác,bác cũng trở thành mẹ con, sẽ yêu thương, chăm sóc con”, bà không ngừng hứahẹn.
Kế Chỉ Tường cảm thấy khóe mắt nóng nóng, khó kiềm chế được nỗi xúc động đangdâng lên trong lòng.
Thật sự cô không xác định mình sẽ trở thành vợ của Cận Trọng Kỳ, nhưng cũngkhông muốn tổn thương bất cứ ai bên cạnh mình, bao gồm cả bố cô cùng người phụnữ lương thiện đang đứng trước mặt; nếu họ thật sự cần cô, cô sẽ nỗ lực hết sứcmình để hoàn thành tâm nguyện của họ, kể cả việc hôn nhân của chính mình... Dùsao, cô cũng không còn con đường nào khác để chọn lựa.
Cô gánh trên vai quá nhiều trọng trách, không chỉ là kỳ vọng của bố, còn có cảnhững công nhân của Công ty Kế thị, cô không thể nhẫn tâm đứng nhìn họ nay đâymai đó, nhất là trong hoàn cảnh khó khăn như lúc này.
“Mẹ, xem ra mẹ rất thích Chỉ Tường phải không?” Câu hỏi này ít nhiều mang ýthăm dò, Cận Trọng Kỳ không muốn trở thành kẻ đứng giữa trong trận chiến mẹchồng nàng dâu, hơn nữa, mẹ chỉ có một, còn vợ không hợp thì có thể lấy ngườikhác. Tuy vậy anh cũng rất vui khi thấy Kế Chỉ Tường được mẹ mình yêu mến.
“Còn không phải sao, Chỉ Tường rất hợp với mẹ mà.” Dư Mẫn Tú tươi cười, rồi lạivội vàng đến bên chiếc tủ nhỏ, lấy ra một cuốn lịch từ trong ngăn kéo, bắt đầulật tìm. “Mẹ phải tìm một ngày thật tốt... Ừm, ngày Mười bốn tháng Ba rất tốt,mọi việc đều thuận lợi, chúng ta chọn ngày đó nhé, các con thấy thế nào?”
Mười bốn tháng Ba?
Chuyện này thật sự đi quá nhanh rồi! Ngày cô và Cận Trọng Kỳ gặp mặt là Mườibốn tháng Hai... vừa đúng ngày lễ tình nhân, còn Mười bốn tháng Ba chính là lễtình nhân trắng, tính về thời gian có phải là quá trùng hợp không?
Kế Chỉ Tường không mê tín, nhưng liệu có thể xem sự trùng hợp này là một lời dựbáo, rằng sau này cô và Cận Trọng Kỳ thật sự trở thành bạn đời của nhau?
Cứ cho rằng lời dự báo này có thể trở thành hiện thực, nhưng tính thời gian thìchỉ còn chưa đến ba tuần, thật sự cô không kịp chuẩn bị tâm lý để nắm tay ngườiđàn ông này tiến vào lễ đường, cùng thề nguyền chung sống trọn đời.
Tuy rằng ngay từ đầu Kế Chỉ Tường đã hiểu rõ bản thân không có lý do gì để từchối, nhưng làm ơn hãy cho cô một không gian để mơ mộng, dù gì cũng là phụ nữ,cô có quyền được mơ mộng...
Cô hoang mang thất thần, rời ánh mắt về phía Cận Trọng Kỳ.
Anh ta sẽ nghĩ thế nào? Sẽ lãng mạn như trong tưởng tượng của cô chứ?
Cô không ngây thơ đến mức tưởng rằng anh ta vừa gặp cô đã yêu ngay, bởi cô biếtrằng mình không phải là kiểu con gái thu hút người khác đến mức ấy. Về điểm nàythì cô vẫn đủ tỉnh táo.
Nếu vậy, anh ta có cái nhìn về tương lai như thế nào?
Cận Trọng Kỳ phát hiện ánh mắt hoang mang bất lực của Kế Chỉ Tường, anh mỉmcười nhìn cô một cách tự nhiên; sau đó rời sự chú ý về phía mẹ mình, nụ cườicủa mẹ khiến anh cảm thấy rất hài lòng.
Từ khi cha Cận Trọng Kỳ rời bỏ gia đình, mẹ anh đã vì con và gia đình mà hysinh quá nhiều, anh không có gì để đền đáp bà, chỉ có thể làm tròn bổn phận mộtngười con, cố gắng làm mọi việc để bà vui lòng.
Nếu mẹ đã thích Kế Chỉ Tường, vậy thì chọn cô ấy! Cận Trọng Kỳ không còn tâmsức đâu để bắt đầu một tình yêu, đó chẳng qua chỉ là một ảo ảnh làm người ta mơmộng, hoàn toàn không đáng để tin tưởng.
Cận Trọng Kỳ chỉ yêu cầu Kế Chỉ Tường duy nhất một điều là làm mẹ anh vui lòng.Trong lòng anh cũng hiểu rất rõ, Kế Chỉ Tường đồng ý tiếp tục mối quan hệ chẳngqua là vì hy vọng anh có thể giúp đỡ và cứu vãn công ty của gia đình cô đangtừng ngày tiến đến bờ vực phá sản. Vì thế, hai người đều được thỏa mãn nguyệnvọng của mình, không ai cảm thấy bản thân đã bị đem ra làm vật hy sinh, cũngkhông ai nợ ai.
Có lẽ hôn nhân không tình yêu đối với một phụ nữ là quá tàn nhẫn, nhưng tuổitác Kế Chỉ Tường không còn nhỏ, chắc chắn không còn mơ mộng như những thiếu nữchưa trưởng thành, đây cũng là lý do cô đến nhà anh hôm nay.
Nói thật thì Kế Chỉ Tường cũng là một đối tượng không tệ. Giản dị chất phác,không kiêu kỳ như những thiên kim tiểu thư khác, hơn nữa sản nghiệp nhà cô cũngcó thể giúp ích cho Xây dựng Kỳ Ký của anh. Dù sao ngành Kiến trúc cũng có quanhệ mật thiết với ngành Gang thép, tính ra anh không những không thiệt thòi điềugì, mà còn kiếm được món lời không nhỏ.
Tóm lại, vừa tìm được một người vợ hiền dịu lại vừa có được khoản lợi nhuậnđáng giá, tính thế nào Cận Trọng Kỳ vẫn là người thắng!
“Nếu mẹ đã nói vậy, chúng ta cứ chọn ngày Mười bốn tháng Ba đi!” Tính toán ổnthỏa, không để cho Kế Chỉ Tường có cơ hội nói lên suy nghĩ của mình, Cận TrọngKỳ tự thắt sợi dây tơ hồng lên tương lai của cả hai, một tương lai không thểđoán trước...
Kế Chỉ Tường vẫn im lặng.
Hôn lễ náo nhiệt, buổi tiệc ồn ào kéo dài tưởng như vô tận, từ đầu đến cuối, côgiống như một con rối vô hồn mặc kệ người khác chỉ huy; cô im lặng nhìn từngkhuôn mặt vui vẻ tươi cười, nhưng trong đầu lại không nhớ được ai, ngoại trừ KếChí Xương và Dư Mẫn Tú.
Cô thấy bố mình ngã bệnh lâu ngày nay lại nở nụ cười phấn chấn hài lòng, khônghề bị chiếc xe lăn và vẻ ốm yếu bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng; Dư Mẫn Túcũng vậy, bà vui mừng đi đến các bàn tiệc, cười híp mắt để lộ những nếp nhăncủa tuổi tác, người phụ nữ lương thiện ấy bắt đầu từ ngày hôm nay đã trở thànhmẹ chồng cô.
Chỉ cần hai người họ thật sự vui mừng thì hôn lễ này cũng rất đáng.
Bận rộn cả ngày, Kế Chỉ Tường mệt mỏi vô cùng, cô hoàn toàn không nhớ đượcthương gia nào, những khách hàng nào từng hợp tác với công ty đã đến dự hôn lễ,nhưng điều này thật ra không quan trọng lắm, vì đã có sổ sách ghi rõ, đó là mộtcuốn sổ của lương tâm, sau này mỗi món nợ đều sẽ được thêm vào chút “tâm ý”hoàn trả không thiếu một xu.
Sau khi tắm rửa xong, đặt cái đầu nặng nề xuống gối, Kế Chỉ Tường mới biết mìnhmệt mỏi đến độ nào, ngày hôm nay gần như đã rút cạn sức lực của cô; mệt mỏi đếnmức không thể suy nghĩ được gì nữa, cô chỉ muốn ngủ, rất muốn ngủ, sau đó sẽngủ lâu, thật lâu...
Đúng lúc Kế Chỉ Tường sắp chìm vào giấc ngủ say, cô cảm nhận được phần giườngbên cạnh lún xuống, mơ hồ mở mắt, cô không thể nghĩ ra được lúc này rồi, có aiđến chia sẻ cái giường của mình nữa.
“Ai?”, giọng nói Kế Chỉ Tường khàn khàn, dấu hiệu của việc không hoàn toàn tỉnhtáo.
“Là anh, chồng em.” Giọng nói và động tác lên giường như cùng lúc, chiếc chănbị kéo ra, anh đang nằm xuống.
Giọng nói trầm trầm vừa vang lên, lập tức đánh thức Kế Chỉ Tường, trong phútchốc cô mở to đôi mắt, vô thức quấn chặt tấm chăn của mình, tất cả dây thầnkinh cảm giác khắp cơ thể đều chuyển sang trạng thái cảnh giác.
“Em muốn ngủ sao?”, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, giọng nói của CậnTrọng Kỳ lại vang lên. Lần này là từ chính chỗ chiếc gối bên cạnh.
“... Vâng.” Kế Chỉ Tường không dám quay đầu lại, thoáng ngửi thấy mùi rượu tỏara từ hơi thở của Cận Trọng Kỳ, chứng tỏ trong tiệc cưới, anh đã uống không ít,và cũng đỡ giúp cô không ít lời mời.
“Có phải em quên gì không? Chỉ Tường”, Cận Trọng Kỳ cố giữ giọng nói bình tĩnh,nghe có vẻ không giống một kẻ nát rượu.
Thật ra anh cũng không phải người quá thèm muốn chuyện ấy, nhưng là đêm tânhôn, cộng thêm việc uống khá nhiều rượu khiến anh khó lòng khống chế cảm xúc;hơn nữa, đêm tân hôn mà không có chuyện gì xảy ra thì cũng có gì đó khó nói,anh không thể để vợ mới cưới cảm thấy bị bỏ rơi và có những suy nghĩ tùy tiện.
Kế Chỉ Tường thở gấp, mùi rượu trên người Cận Trọng Kỳ khiến cô cảm thấy chếnhchoáng, cô cố gắng nói nhẹ nhàng:
“Em... xin lỗi, em hơi sợ...” Trốn tránh không phải giải pháp tốt, ít ra côcũng nên thử để anh biết cảm giác của mình, dù sao sau này hai người cũng trởthành người thân thiết nhất của nhau, cô không muốn cuộc sống vợ chồng bắt đầubằng sự giấu giếm.
Tuy hiện tại Kế Chỉ Tường không thể tự lừa gạt rằng bản thân có tình cảm vớianh, nhưng ít nhất cũng phải thành thật.
“Em? Sợ?” Cận Trọng Kỳ chống một tay nâng người lên nhìn bóng lưng cô, vô cùngkinh ngạc trước phản ứng của vợ mình.
“Vâng, thực sự em rất sợ.” Cô nhắm mắt lại, cảm ơn ánh sáng vàng nhạt đã giúpcô giấu đi sự lúng túng của mình.
“... Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Chân mày đang nhíu lại của Cận Trọng Kỳkhông hề có ý mỉa mai, ngược lại, đôi mắt sâu thẳm của anh còn ánh lên vẻ hứngthú.
“Ba mươi”, Kế Chỉ Tường đỏ bừng mặt. Ba mươi tuổi là quá già rồi, nhưng cô lạichưa từng có kinh nghiệm trong tình yêu, tất nhiên là chưa bao giờ tiếp xúcthân mật với đàn ông.
Cô dành hết tuổi thanh xuân của mình cho công ty, không đủ sức để chú ý hay đáplại khi có người theo đuổi, vì thế có thể nói, về một “mặt nào đó”, Kế ChỉTường trong sáng như một tờ giấy trắng.
“Ừ.” Cô nhỏ hơn anh một tuổi. Sau đó thì sao? Nói cô không có chút kinh nghiệmnào về việc này sao?
Cũng khó trách Cận Trọng Kỳ kinh ngạc. Thời hiện đại nam nữ giao tiếp thoải máihơn trước, một phụ nữ ba mươi tuổi mà vẫn có thể giữ được tấm thân trong trắngkhông thể nói là đặc biệt, mà đáng được gọi là thần thoại!
Còn anh, thật sự đã tìm được một tiên nữ do Thượng đế gửi xuống, một tiên nữthuần khiết.
Kế Chỉ Tường quá xấu hổ, cô cắn chặt môi dưới, ngón tay siết chặt góc chăn đếnmức trắng bệch, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng vùi đầu xuống gối.
Cô cho rằng bản thân đã biểu hiện đủ rõ rồi, nếu Cận Trọng Kỳ vẫn không hiểu,cô thà làm một con đà điểu, vì như thế ít nhất cũng không phải đối mặt vớinhững câu hỏi làm người khác khó xử của anh.
“Xin lỗi, anh không thể chờ em thích ứng với cuộc sống của anh, nhưng anh cóthể dạy em.” Quá trình đó quả thật khiến người ta vừa mong chờ vừa tràn đầy mơmộng, Cận Trọng Kỳ bắt đầu có cảm giác muốn “hành động”.
Cảm nhận ngón tay Cận Trọng Kỳ lướt qua vành tai lộ ra ngoài tóc, trong tíchtắc các dây thần kinh của Kế Chỉ Tường căng như dây đàn, nhưng không có cảmgiác buồn nôn hay bị xúc phạm, thậm chí còn cảm thấy tê dại lan truyền từ taixuống gáy, rất dễ chịu!
“Anh... dạy em?” Kế Chỉ Tường căng thẳng nuốt nước bọt, giật mình nhận thấyngón tay Cận Trọng Kỳ đang chuyển xuống cổ mình.
“Em đã từng hôn ai chưa?”, Cận Trọng Kỳ đột nhiên hỏi. Nếu ngay cả hôn mà cô ấycũng không có kinh nghiệm thì đó chính là kỳ tích khổng lồ!
Kế Chỉ Tường xấu hổ không biết trốn vào đâu, quả thật ngay cả hôn cô cũng chưatừng thử, điều này khiến cô cảm thấy rất đáng buồn!
“Quay lại đây, em không thể cứ quay lưng về phía anh, như vậy chúng ta khônglàm được gì cả.” Cơ thể cứng đờ, chứng tỏ cô ấy rất lúng túng và ngại ngần, CậnTrọng Kỳ gần như sắp bật cười.
Kế Chỉ Tường ngây thơ như thế chính là đối tượng tốt nhất để chỉ dạy, anh sẽkhơi dậy tình cảm trong cô, biến cô thành vật sở hữu mà mình muốn. Đương nhiên,dù ít hay nhiều cũng có thể thỏa mãn tâm lý tiềm ẩn của một người đàn ông.
Kế Chỉ Tường ngượng ngùng quay người lại. Cô không thể phản đối, bởi anh làchồng cô, anh có quyền sở hữu tất cả của cô, mà thân thể chính là yêu cầu cơbản nhất.
“Đừng căng thẳng, cố gắng thả lỏng một chút.” Đây là bước đầu tiên, nếu côkhông thể tự khắc phục, những việc tiếp theo sẽ trở nên vô cùng khó khăn. “Cảmnhận những gì anh làm với em, sau đó em cũng có thể làm vậy với anh.”
Giọng nói của Cận Trọng Kỳ khàn khàn đầy mê hoặc, đôi mắt đen sâu thẳm dưới ánhđèn vàng nhạt phản chiếu ánh sáng kỳ lạ mà Kế Chỉ Tường không hiểu được; mùirượu nồng phả ra theo mỗi câu nói, không khí đậm mùi rượu lúc này lại có tácdụng xoa dịu sự căng thẳng, xóa bớt nỗi sợ hãi trong cô.
Kế Chỉ Tường từ trước đến nay không thích mùi rượu, nhưng lúc này cô rất cảm ơntất cả những người đã mời rượu, điều đó cho phép cô tìm được một lý do để phómặc lý trí của mình cho cơn say.
Đôi môi mềm áp lên vầng trán cao của cô, chậm rãi lướt xuống chân mày, rồitrượt theo sống mũi nhỏ đi xuống; không cảm nhận được sự vội vã của Cận TrọngKỳ, cô dần thả lỏng cơ thể, buông góc chăn bị siết chặt ra, bỗng có cảm giácmình được trân trọng...
Khi Kế Chỉ Tường đang thất thần chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng của Cận TrọngKỳ, anh đột nhiên liếm đầu mũi cô, Kế Chỉ Tường mở to đôi mắt, miệng hé ra. Anhấy... sao lại liếm giống như một chú cún nhỏ vậy?
Nụ cười nhạt xuất hiện trên đôi môi của Cận Trọng Kỳ, nhân lúc cô đang kinhngạc, anh dùng lưỡi nếm hương vị trên đôi môi đang hé mở của Kế Chỉ Tường; đúnglúc cô giật mình kêu lên, chưa kịp khép miệng lại, anh đã nhanh chóng chiếmlĩnh khuôn miệng thơm tho của cô, chậm rãi làm cô thích ứng với hành động thânmật này.
Ưm... tiếng than thở ngập ngừng giữa cổ họng, Kế Chỉ Tường cảm thấy mình đãsay, say vì mùi rượu phả ra từ miệng Cận Trọng Kỳ.
Đây chính là hôn sao?
Thật ấm áp, thật dễ chịu, cô không thể mang hình ảnh đáng buồn nôn trong tưởngtượng ra để so sánh với cảm giác đầu nặng chân nhẹ yếu ớt hiện giờ.
Nếu đây chính là nụ hôn của những cặp tình nhân, là lời nguyền thần kỳ trongthần thoại tình yêu, vậy thì cô không thể loại bỏ khả năng bản thân sẽ đắm chìmtrong đó...
Không thấy biểu hiện từ chối, cảm nhận được sự nhu thuận và hoàn toàn tiếp nhậncủa Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ dùng đầu lưỡi xuyên qua hàm răng đều đặn, tiếpxúc với chiếc lưỡi mềm mại của cô, lúc này anh khó lòng giữ được phong độthường ngày, trong tích tắc hành động càng cuồng nhiệt.
Cận Trọng Kỳ tìm cách để Kế Chỉ Tường phối hợp với mình, bàn tay vội vàng luồndưới lớp chăn lụa, vuốt ve thân thể nữ tính hơi gầy của cô, ngạc nhiên pháthiện cô không giống trong tưởng tượng của mình.
“Không ngờ em cũng rất đầy đặn”, anh buông đôi môi hồng đến mê người, vội vàngcất giọng nói biếng nhác.
“A...” Phát hiện mình quá chìm đắm, đồng thời nhận ra sự trêu ghẹo trong lờinói của anh, Kế Chỉ Tường xấu hổ lấy tay che mặt, vành tai phút chốc nhuộm màuđỏ đẹp.
Lại là một điều đáng ngạc nhiên nữa!
Cận Trọng Kỳ không nhớ đã bao lâu rồi anh mới được nhìn thấy một phụ nữ đỏ mặt,hơn nữa còn đỏ đến tận mang tai? Vợ mới cưới của anh quả thật đã mang đến choanh biết bao điều ngạc nhiên!
Mang tâm trạng vui thích của một nhà thám hiểm, bàn tay bắt đầu lướt trên thânthể yêu kiều, run run của Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ không từ bỏ bất cứ cơ hộinào để khơi dậy cảm xúc trong cô, chiếc lưỡi bạo dạn lướt qua lướt lại cổ cô innhững vết đỏ trên làn da trắng ngần; từ nay, đây là lãnh địa chỉ thuộc về anh,Cận Trọng Kỳ cảm thấy vui sướng khi nhận thức được điều đó.
Kế Chỉ Tường cắn chặt môi, cô không hiểu cảm giác ngắc ngứ trong cổ họng biểuhiện điều gì, dường như có thứ gì đó đang muốn vượt ra, cô chơi vơi níu chặt gagiường, cảm giác lạ lẫm đó làm cô hoảng loạn.
“Kêu lên, kêu lên em sẽ thấy dễ chịu hơn”, thấy cô đang cố kiềm chế, Cận TrọngKỳ đưa ra một cách giải phóng áp lực.
Không ngờ nó lại mang tác dụng ngược, giọng nói của anh làm Kế Chỉ Tường càngcăng thẳng và lúng túng hơn, cơ thể đang thả lỏng bỗng nhiên cứng đờ.
Cận Trọng Kỳ không phải là người đàn ông thích từ bỏ, phản ứng của Kế Chỉ Tườngcàng khơi dậy khát vọng chinh phục trong anh. Anh cúi người hôn lên khuôn ngựcnhạy cảm của cô, cố ý trêu đùa và khơi gợi cảm xúc, bàn tay để dưới chăn dichuyển đến đùi, tìm đến vùng cấm địa, quyết tâm ép cô phát ra những tiếng nhỏ!
“Ư...”, Kế Chỉ Tường phát ra những âm thanh nghẹn ngào nức nở, cô không thểgiải phóng sức nóng lạ lùng đang thiêu đốt bên trong cơ thể, nước mắt bỗng tuônrơi.
“Đừng khóc, thử kêu lên em sẽ thấy dễ chịu hơn.” Cận Trọng Kỳ liếm những giọtnước mắt vương trên gò má và nhìn đôi mắt mờ sương của Kế Chỉ Tường, cảm giáckhó chịu dâng lên trong tim khiến động tác của anh bất giác trở nên dịu dàng.
“Thật... thật không?” Kế Chỉ Tường không hiểu, thật sự không hiểu, vì vậy côchỉ có thể lựa chọn cách tin tưởng anh – người nhiều “kinh nghiệm” hơn mình.
“Ừ.” Cận Trọng Kỳ ngồi dậy cởi áo ngủ ra, trong quá trình tìm cách gọi cảm xúccho cô, chính bản thân anh cũng không thể kiên nhẫn được, và cũng không muốnđợi nữa.
Kế Chỉ Tường ngại ngùng quay mặt đi, không dám nhìn anh trong bộ dạng ở trần,sau đó cảm thấy áo ngủ của mình bị kéo xuống, cô nhất thời hoảng hốt không biếtlàm thế nào.
“Em... để em tự làm... “
“Giúp vợ cởi áo cũng là một thú vui trong phòng the”, Cận Trọng Kỳ cười nhẹ,động tác vẫn không dừng lại.
Kế Chỉ Tường vẫn chưa quen với những lời nói quá thẳng thắn của anh, làn datrắng vùng cổ ửng đỏ.
“Lúc bắt đầu sẽ hơi đau, em chịu khó một chút.” Cúi xuống thân thể mềm mại củacô, anh hít một hơi thật sâu, thử buộc bản thân kiềm chế khát khao của mình, đểKế Chỉ Tường chuẩn bị tốt tâm lý.
“Anh... làm ơn...!” nhẹ một chút. Kế Chỉ Tường không kịp nói hết lời đã cảmthấy cơn đau đớn gần như xé rách cơ thể cô, nước mắt chưa kịp khô thoáng chốclại trào ra.
Đau quá! Những gì anh ấy nói chẳng bằng một phần nghìn sự thật!
Nhìn khuôn mặt thanh tú đẫm lệ, Cận Trọng Kỳ nghiến răng hỏi: “Em có saokhông?”.
Sự hưng phấn của Cận Trọng Kỳ không hề giảm bớt, ngược lại vì sự ấm áp bêntrong thân thể cô mà càng thêm phấn khích, anh không thể kìm chế được cảm giácmuốn “xung trận” của mình!
Có sao, có sao! Đương nhiên là có sao rồi! Kế Chỉ Tường cắn môi thầm nói, nhưngvẫn gật đầu trong vô thức.
“Xin lỗi, anh không thể đợi được nữa.” Nhìn chân mày cô nhíu chặt, dù là tênngốc cũng đoán ra được cô đang cố chịu đựng đau đớn, nhưng anh thật sự khôngthể đợi được nữa, nếu không, trước khi cô kịp thích ứng với sự tồn tại của anhthì bản thân đã ngã gục trước. “Em chịu khó thêm chút nữa được không?”, anh vừadịu giọng an ủi vừa từ từ cử động, chậm rãi mà chắc chắn chiếm hữu cơ thể cô.
“Ư...”, Kế Chỉ Tường không thể ngăn được nước mắt, đến khi cơn đau dần dần tanbớt, trong cơ thể vì thế mà nảy sinh rung động kỳ lạ khiến cô phát ra nhữngtiếng nức nở.
“Khá hơn chưa?” Cắn nhẹ đôi môi đỏ đang run rẩy, anh nhìn với đôi mắt gần nhưthiêu cháy cô.
“... Vâng.” Trời ơi! Anh ấy nhất định phải hỏi những câu làm người ta xấu hổđến thế sao?
“Vậy anh có thể bắt đầu chưa?” Đối với Cận Trọng Kỳ, tất cả những gì vừa diễnra chỉ là khúc dạo đầu, phần lớn thời gian là để giúp Kế Chỉ Tường thích ứng,vì thế vẫn chưa thể gọi là “bắt đầu”.
“Hả?”, đôi mắt xinh đẹp mở to, cô nhìn anh đầy kinh ngạc.
Không phải ngay từ lúc nãy đã “bắt đầu” rồi sao? Chẳng lẽ đợi khi cô ngất đimới gọi là đủ sao? Chẳng phải nên “kết thúc” rồi ư? Tại sao anh ấy lại nói bâygiờ mới “bắt đầu”?
Nếu cơn đau thấu tận tim gan đó chưa gọi là “bắt đầu”, vậy thì những đau đớntiếp theo cô phải chịu đựng sẽ kéo dài đến tận khi nào?
“Có vấn đề gì sao?”, thấy Kế Chỉ Tường có chút thất thần, Cận Trọng Kỳ chau màyhơi giận.
Trong “thời điểm đặc biệt” này mà vợ anh đang thả hồn ở nơi đâu? Xem ra nỗ lựccủa anh chưa đủ, vẫn phải cố gắng hơn nữa, tránh để người ta chê cười là “hànhsự bất lực”!
Nghĩ sao làm vậy, anh đột ngột tăng thêm sức mạnh, nỗ lực điểm thêm nhiều ngọnlửa trên thân thể yếu ớt của cô, những ngọn lửa khiến người ta bay bổng.
“Đừng... nhẹ... một chút...” Cô không dám tin giọng nói yếu ớt này phát ra từmiệng mình, nhưng rồi cô lại hoảng hốt nhận ra đó là sự thật không thể chốicãi.
“Anh không có cách nào khác”, anh cười khổ, nhưng vẫn không giảm bớt sức lực.
Cho dù anh muốn chậm lại, nhưng khát khao đang kêu gào không cho phép anh làmvậy. Anh chưa từng được cảm nhận cơ thể nữ tính nào hấp dẫn như vậy, ngoài khaokhát chiếm được cô nhiều hơn, anh không thể nghĩ ra mình đang muốn gì nữa.
Khi khoái cảm như sóng cuộn từng đợt dâng trào trong cơ thể, Kế Chỉ Tường cuốicùng cũng từ bỏ nỗ lực kiềm chế tiếng kêu rên của mình, sau đó, cùng với thanhâm trầm trầm của anh, cả hai đều đạt được cao trào của khoái cảm...