Không ngờ Kế Chỉ Tườngrất có duyên với mẹ của Cận Trọng Kỳ – Dư Mẫn Tú. Hai người vừa gặp nhau đãthân thiết như người một nhà, hoàn toàn không tồn tại sự xa cách lần đầu gặpmặt.
“Đứa trẻ này, tại sao con lại gầy như vậy?”, Dư Mẫn Tú không chút ngần ngại sờqua Kế Chỉ Tường từ cánh tay đến thắt lưng, tựa như đang đánh giá xem cô nặngbao nhiêu. “Thế này sao đủ sức khỏe chứ? Con gái thì phải mập mạp một chút mớicó phúc!”
“Bác à...” Kế Chỉ Tường không dám tránh cũng chẳng biết nên ứng xử thế nào, côchưa từng gặp người nào nhiệt tình như thế này, chỉ biết đứng cứng đờ như cátrên thớt, có cảm giác mình đang bị rao bán vậy.
“À, không sao không sao, bác vẫn còn nhớ mấy phương thuốc bổ khí huyết, đợi lúcnào con được gả về nhà bác, ngày nào bác cũng sắc để bồi dưỡng cho con.” Dư MẫnTú bước đến bên cái tủ nhỏ lục tìm; bà vẫn còn nhớ mấy thang thuốc đó để trongnày, chắc chắn là không nhớ sai đâu.
Kế Chỉ Tường nghe vậy càng thấy lúng túng, cô ngại ngần quay đầu đi, vừa haybắt gặp đôi mắt đen ẩn chứa nét cười của Cận Trọng Kỳ.
“Mẹ, mẹ làm thế này sẽ dọa Chỉ Tường chạy mất đấy.” Dù sao cũng là lần đầu tiênđến thăm nhà, làm sao Kế Chỉ Tường có thể lập tức thích ứng với sự quan tâm bấtngờ như thế được. Hơn nữa, quả thật mẹ anh có phần quá vội vàng, anh còn chưamở miệng cầu hôn mà! “Nếu lỡ cô ấy sợ quá, không chịu gả vào nhà chúng ta thìsao?”, Cận Trọng Kỳ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-nhan-den-muon/28350/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.