“Cậu là ai? Tại sao chạy vào đây?” Giọng người đó trầm ổn không lộ vẻ kinh hoảng,tựa hồ trong phòng mình nhiều hơn một người bình thường.
Người đàn ông mới từ phòng tắm đi ra,lọn tóc ẩm ướt nhỏ giọt nước,xuống trên trán lỗ tai,cũng yếu dần đối với tròng mắt quá mức sắc bén,đường viền cương nghị,lộ ra mùi vị nam nhân thành thụccổ áo tắm màu trắng được mở lộ ra chính là lồng ngực cường tráng trơn nhẵn.
Hắn đưa mắt nhìn Cao Dịch Khải ngồi dưới đất,con ngươi như mực không có nhiều tâm tình,cho dù trên người chỉ mặc áo tắm,toàn thân người đàn ông vẫn tản ra hơi thở run nghiêm khác không thể xâm phạm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa,trong lòng Cao Dịch Khải cả kinh,chẳng lẽ là Hoàng Minh Vĩ tìm tới sao?
“Cậu là ai?” Người đàn ông hô, tầm mắt vẫn ngó chừng Cao Dịch Khải không tha.
“Xin hỏi anh có thấy một người đàn ông? Tuổi chừng hai mươi lăm,màu tóc mỏng,dung mạo tuấn tú......”
Cao Dịch Khải phát giác ánh mắt của hắn khẽ mị lên, hắn không khỏi níu chặt y phục của mình.
“Cậu và hắn có quan hệ gì?”
“Hắn là tình nhân của tôi,ầm ĩ một chút không được tự nhiên cho nên chạy ra.” Giọng Hoàng Minh Vĩ vẫn duy trì bình tĩnh hữu lễ.
Không phải......
Cao Dịch Khải lắc đầu,cũng không dám lên tiếng phản bác.
Đừng giao ra tôi.Cao Dịch Khải lấy tròng mắt không tiếng động khẩn cầu.
Nhưng người đàn ông dời đi tầm mắt.
“Tôi không thấy.”
Cơ hồ đang lúc tuyệt vọng,Cao Dịch Khải nghe được người kia nói.
“Thật không? Cám ơn.”
Cao Dịch Khải nghe được tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-nhan-dang-so/1318092/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.