“Á Á.” Một tay khác của Tả Kình Thương lấy ra dây chuyền của mình, chiếc chìa khóa nhỏ đung đưa, “Em đã đoán được từ lâu, tại sao không đưa ra kết luận?” Thư Tầm né tránh ánh mắt anh. “Em vẫn oán trách tôi.” Tả Kình Thương nói một lời trúng đích, “Em cho rằng Thư Phóng không phải phụ trách cho hành vi của mình, trong mắt em, cậu ấy chỉ là trẻ con, trẻ con làm gì cũng có thể thông cảm tha thứ, cho dù việc đó là cướp đoạt sinh mệnh của người khác. Vụ án đó, không chỉ mình anh, bất kỳ cảnh sát hoặc pháp y nào phát hiện ra chân tướng, đều sẽ vạch trần tội ác của Thư Phóng, chính em cũng sẽ làm thế.” “Tôi sẽ không làm vậy!” “Em sẽ làm vậy, chẳng qua em còn chưa kịp phát hiện ra thôi.” “Bây giờ nhắc lại những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Tả Kình Thương.” “Ý nghĩa của việc nhắc lại chuyện này chính là --- Nếu như em vẫn mang ý nghĩ vì tư tình riêng mà làm trái pháp luật, tôi vẫn sẽ không đồng ý hợp tác phá án với em trong bất kỳ vụ án nào.” “Là ai đã kéo tôi tham gia vào vụ án giết người liên hoàn này?” “Tôi muốn dùng ví dụ thực tế để cho em thấy, nếu như một đứa trẻ không được quản lý tốt, để mặc cho nó thích làm gì thì làm, sẽ trở nên khủng khiếp đến mức nào. Nếu như năm ấy tôi bao che cho Thư Phóng, hiện tại có lẽ cậu ấy còn đáng sợ hơn hung thủ của vụ án này nhiều.” “Anh vẫn chưa có con, đừng câu nào cũng nói một đứa trẻ thế này một đứa trẻ thế kia, anh cũng nhiều chuyện quá rồi đấy!” Miệng lưỡi sắc bén, Thư Tầm tiếp tục tranh cãi đến cùng. Đã nói đến nước này, Tả Kình Thương im lặng, cất dây chuyền vào trong cổ áo, bàn tay đặt trên vai Thư Tầm bỗng chuyển xuống dưới, lqđôn ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình. Thư Tầm đẩy ra, lại nghe anh nói ra từng chữ, nhấn mạnh: “Tương lai, chúng ta sẽ có con.” Thư Tầm đẩy anh ra, tim đập mạnh liên hồi. Tả Kình Thương sửa sang lại áo, bình thản như ban đầu. “Tôi muốn xem thử túi rác nhà Sử Nạp Triết, nếu em ngại bẩn, vậy không tiễn.” Thư Tầm xoay người rời đi, trong lòng như có ngọn lửa vô danh, hận anh, cũng hận bản thân mình. Tâm lý học kỳ diệu nhất ở chỗ, bạn mãi mãi không thể phân tích nổi tâm lý của chính mình. Thư Tầm cũng vậy, khi cô bước thêm vài bước lại bỗng quay đầu nhìn về phía Tả Kình Thương, cô quả thực không biết rốt cuộc mình nghĩ gì, chỉ muốn giải thích cho hành động của mình là vì muốn tìm hiểu ra chân tướng sự việc, nhưng cũng có lẽ vì Tả Kình Thương đã nói rõ với cô, anh và cô còn có tương lai. Lật mò rác thải đúng là một là một phương pháp vừa bẩn vừa chẳng có gì hay ho, nhưng Thư Tầm biết phương hướng của Tả Kình Thương không sai, để hiểu được cách sống và thói quen của mộ gia đình, thậm chí là đời sống tình dục, xem rác thải còn rõ ràng hơn cả rình trộm nhà người ta, đặc biệt là với loại người chỉ nhìn kính mắt cũng có thể biết người khác lén lút chơi game offline trong lúc làm việc như Tả Kình Thương. Tả Kình Thương tìm một chỗ gần đó có sóng wifi, nhận tư liệu mà đội trưởng Trịnh cho người đi điều tra được, xem kỹ tư liệu về mẹ kế của Sử Nạp Triết một hồi. Khỏi phải nói, anh căn thời gian rất chuẩn, trước khi đi trực ca đêm, mẹ kế của Sử Nạp Triết – bà Chung Bình, quả nhiên mang theo hai túi rác xuống nhà vứt đi. Thư Tầm không ra tay, mà chỉ đứng bên cạnh xem Tả Kình Thương đeo găng tay nhựa dẻo, lqđôn móc từng thứ trong hai túi rác ra. Cơm thừa canh cặn bỏ sang một bên, đến một cục khăn giấy cũng bị anh kiểm tra cẩn thận. Chưa tới năm phút đồng hồ, đã tìm được một thứ khó mà tưởng tượng nổi. Thư Tầm thoáng nhìn hai chiếc bao cao su đã qua sử dụng và túi đóng gói của chúng, còn cả một vệt máu nhỏ trên khăn giấy, cô khẽ nhướng mày, hai má hơi nóng lên. Tả Kình Thương khá bình tĩnh, lấy từ trong ví ra hai túi để giữ tang vật, cẩn thận để tất cả vào đó, dường như đang độc thoại: “Vật này rốt cuộc là của Chung Bình hay của Sử Nạp Triết,vẫn phải chờ xét nghiệm mới biết được… Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, vẫn có một vài điểm rất khó giải thích…” “Hay là do một hôm Sử Nạp Triết bắt gặp mẹ kế và một người đàn ông khác đang lén lút quan hệ tình dục, sau đó tâm lý không chịu nổi sự kích thích này…” “Vậy phải giải thích sao về vết máu này?” Tả Kình Thương quay người, “Bên cạnh đó, chú ý cách dùng từ của em --- Hiện này Chung Bình đang độc thân, bà ấy qua lại với bất kỳ người đàn ông độc thân nào cũng đều hợp pháp.” Thư Tầm nghiêm túc ngẫm nghĩ, gật đầu, “Giả thiết hung thủ thực sự là Sử Nạp Triết, cậu ta bất mãn với việc mẹ kế qua lại cùng người đàn ông khác, sợ bị vứt bỏ, dẫn tới tâm lý biến đổi, muốn sát hại tất cả phụ nữ trung niên độc thân, còn để lại từ ngữ mang tính sỉ nhục, vậy quả thực cậu ta đã chịu bị đả kích một quá trình dài… Dù sao mẹ kế cũng không phải mẹ ruột, kể cả cậu ta có nói thẳng cho bà ấy biết, cậu ta không mong có thêm người cha khác thì có lẽ bà ấy cũng chẳng để tâm.” “Tâm lý sợ hãi mẹ kế tái hôn, sẽ một lần nữa lạnh nhạt với mình là hết sức bình thường, không sinh ra thù hận lớn đến vậy.” Tả Kình Thương cúi đầu nhìn tờ khăn giấy dính máu, ngẫm nghĩ, “Có khả năng Sử Nạp Triết còn bị mẹ kế đánh đập, hành vi này có thể khuếch đại thù hận của cậu ta.” Thư Tầm nhíu mày, cố ý tranh luận với anh: “Biết đâu Sử Nạp Triết và Chung Bình đánh nhau, cả hai đều bị thương?” “Xét nghiệm so sánh trước rồi nói tiếp.” Tả Kình Thương vứt hai túc rác lại thùng rác, tìm chỗ rửa tay. Kết quả xét nghiệm cho thấy, vết máu là của Sử Nạp Triết, khớp với DNA của hung thủ tìm được ở hiện trường, đồng thời, từ mấy cái bao cao su và khăn tay cũng xét nghiệm được DNA của vài người đàn ông khác nhau, xem ra Chung Bình cũng chẳng hề “nhẫn nhục chịu đựng” như vẻ bề ngoài, sinh hoạt cá nhân của bà ta cực kỳ phóng đãng, thường dẫn nhiều người đàn ông khác nhau về nhà, hơn nữa bà ta vốn chẳng sợ bị Sử Nạp Triết nhìn thấy. Một vài cảnh sát mặc thường phục tới trường trung học Vụ Kiều số 7, đưa Sử Nạp Triết từ phòng học ra, cậu ta cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, tựa như vừa được giải thoát, lúc bước vào phòng thẩm vấn, cậu ta không hề chống đối, thừa nhận tội ác của chính mình. Khi nhắc tới đống cơ phạm tội, Sử Nạp Triết im lặng, rất lâu mới nói: “Cháu muốn chơi điện tử, mẹ cháu không cho cháu tiền, cháu đành đi ăn trộm. Sau đó, cháu thấy ăn trộm cũng chưa đã ghiền, muốn làm gì đó kích thích hơn…” Thư Tầm và Tả Kình Thương ngồi bên cạnh dự thính, cùng trao đổi cho nhau ánh mắt “Cậu ta đang nói dối.” Mấy cảnh sát cũng hiểu rõ điều đó, sau mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thẩm vấn ra sự thật. Dáng người của Sử Nạp Triết không cao lớn, vốn có tính cách hướng nội, sau khi ly hôn, mẹ cậu ta cũng về quê kết hôn, nên lúc cha cậu ta qua đời, cán cân tình thương nghiêng toàn bộ về phía người mẹ kế Chung Bình. Ai ngờ cậu ta dần dần lớn lên, cũng biết khi cha qua đời có để lại một số tiền, nhưng Chung Bình là không nói với cậu ta mà lén lút giấu diếm làm tiền riêng. Cậu ta còn phát hiện được Chung Bình thường xuyên dần đàn ông về nhà, hay mắng mỏ cậu ta là đồ của nợ, ảnh hưởng đến việc tái hôn của bà ta. Những tháng ngày sau đó, Chung Bình lại càng quá đáng hơn, đưa những người đàn ông bà ta dẫn về uống say khướt rồi đánh đập Sử Nạp Triết, bà ta cũng mặc kệ, có mất lần còn tham gia đánh cậu ta. Mà ở bề ngoài, bà ta vẫn là một người mẹ kế vĩ đại, vô cùng nghiêm túc đứng đắn, nguyện ở vậy nuôi con. Sử Nạp Triết rất sĩ diện, không nói cho bất kỳ ai tâm sự của mình, bị đánh cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng. Một thiếu niên sau khi trải qua nỗi đau mất cha, lại phải chịu đựng sự sỉ nhục đánh đập của mẹ kế và những người đàn ông lạ, cậu ta cũng từng liên lạc với mẹ ruột, ai ngờ mẹ ruột vốn chẳng muốn đón cậu ta vào gia đình mới của mình. Cậu ta vừa không thể thỏa hiệp với mẹ kế, mong có một mái ấm gia đình, vừa căm ghét và oán hận hành vi ấy, nhưng không có cách nào để thoát ra, chỉ có thời gian chơi game ngắn ngủi mới có thể giúp cậu ta thả lỏng đôi phần. Cho nên cậu ta thường chọn các trò chơi có chi tiết giết chóc để giải tỏa sự oán hận với mẹ ruột, mẹ kế hay thậm chí với toàn bộ phụ nữ. Trong suy nghĩ của cậu ta, mẹ là hóa thân của cái đẹp và sự độc ác, cậu ta vừa ỷ lại mẹ, vừa oán hận mè, cậu ta khát vọng tình mẫu tử bình thường, cũng căm ghét và ghê tởm mẹ kế, tâm lý mâu thuẫn kéo dài, khiến Sử Nạp Triết rơi vào vực sâu không thể quay đầu, mà tất cả những điều này, Chung Bình đều không hề hay biết. Vì thiếu tiền nên không có cách nào ra ngoài chơi game, rốt cuộc Sử Nạp Triết cũng phát điên, cậu ta đổ sự phẫn nộ ấy lên những người phụ nữ cùng tuổi và độc thân như mẹ kế của mình, cậu ta trút hết oán hận và cả tình cảm của mình với mẹ lên những người phụ nữ trung niên vô tội ấy, cậu ta phá hủy thi thể của họ một cách tàn nhẫn, cậu ta đã từng học cách viết chữ “Tiện,” nhưng có lẽ đã quên từ lâu, cậu ta cho rằng chữ này có liên quan tới phụ nữ, đây là từ thể hiện sự đau khổ nhất, căm giận nhất đối với mẹ kế trong trong tiềm thức của cậu ta, nên cậu ta đặt từ này trên thi thể của nạn nhân. Thư Phóng sẽ không biến thành Sử Nạp Triết, Thư Tầm cực kỳ tin tưởng điều này. Bước ra từ Cục cảnh sát, Thư Tầm chủ động gọi Tả Kình Thương. Cùng với sự hiếu kỳ và nể phục, Thư Tầm đón nhận ánh mắt của anh, “Tôi biết anh đã sớm đoán được việc Sử Nạp Triết trở nên biến thái là do mẹ kế của cậu ta, anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại đoán được không?” “Trực giác.” Tả Kình Thương lời ít nhưng ý nhiều. Vẻ mặt Thư Tầm hơi thất vọng, “Tôi vẫn cho rằng, người luôn kiêu ngạo với khả năng suy đoán từ những chi tiết nhỏ nhất như anh, sẽ khinh thường loại phương pháp đầy cảm tính này.” Tả Kình Thương hơi nhếch khóe môi, cười như có như không, “Những lúc mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào trực giác mà thôi.” “Anh mất đi năng lực suy nghĩ?” Thư Tầm hỏi ngược lại, khuôn mặt lộ vẻ mỉa mai, “Không thể tin được là anh lại khiêm tốn như thế.” “Trong một thoáng mở ra khăn giấy, tôi nghĩ đến…” Tả Kình Thương vô ý đưa mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thư Tầm, “Lần đó, chúng ta cũng không thành công lắm, đúng không?” Thư Tầm ngẩn ra, khóe mắt giật giật mấy lần. Quay ngược thời gian trở lại mấy năm trước, ở một buổi tối nào đó hai người đi du lịch, khung cảnh ngoài cửa sổ là biển rộng mịt mờ và bầu trời đầy sao, vào lúc Thư Tầm khóc to oai oái, còn khản giọng kêu đau, Tả Kình Thương ngừng lại, bấy giờ hai người đã cởi hết quần áo, một tay Tả Kình Thương đẩy đầu gối Thư Tầm lên, một tay khác ôm eo cô. “Anh còn chưa vào…” Giọng nói Tả Kình Thương có chút bất đắc dĩ, trầm xuống, như đang kiềm nén, “Em đau ở đâu?” “Thật à?” Thư Tầm chột dạ nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ như quả hạnh chín. Tả Kình Thương làm bộ như muốn tiếp tục, Thư Tầm lại gào to, ôm mặt, khóc vô cùng thảm thiết. Tả Kình Thương chịu thua, dậy ngồi ở mép giường, hít sâu vài hơi, rút một tờ khăn giấy, ném bao cao su vào sọt rác. Thư Tầm tủi thân ôm chăn, một lúc sau mới ngừng khóc, sau đó lại không nhịn được bật cười. Tả Kình Thương quay đầu lại, “Cười gì thế?” “Không có gì.” Thư Tầm cắn môi, “Thoát được lần này.” “Thật không?” Tả Kình Thương hỏi ngược lại, “Em cứ đợi mà xem.” Chuyện cũ tái hiện trong đầu, thảo nào anh mất đi năng lực suy nghĩ, lúc này Thư Tầm cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ nhớ hơi thở nằng nề của anh bên tai cô khi ấy. “Em hãy ngừng hoạt động tâm lý đi.” Tả Kình Thương chợt lên tiếng nhắc nhở, kéo Thư Tầm từ quá khứ trở về thực tại ngay lập tức, ánh mắt cô còn vương chút rung động hoảng hốt, bất ngờ chạm phải ánh mắt anh, cô bối rối chớp mắt, đôi môi run lên, đành nhìn bừa sang hướng khác. Rõ rành chính anh là người nhắc lại chuyện cũ, nhưng đến hoạt động tâm lý của cô mà anh cũng không buông tha! Thư Tầm khẽ nhướng mày, bực bội trừng mắt nhìn anh. “Ngày mai tôi sẽ trở về trường.” Tả Kình Thương và Thư Tầm sóng bước cạnh nhau, qua vụ án lần này, quan hệ giữa hai người dường như đã bớt căng thẳng hơn nhiều, ít nhất họ không còn làm bộ như không quen nhau, hay đối chọi gay gắt, Thư Tầm không biết sự cải thiện này là tạm thời hay là báo hiệu cho mối quan hệ của họ sẽ tiến thêm bước nữa, rốt cuộc cô cũng đoạn ra động cơ của Tả Kình Thương, thông qua ám chỉ và hành động thực tế của anh. Anh muốn quay lại. Hai bên con đường mà bọn họ đang sóng bước trồng hai cây bạch quả, là cây hình quạt đung đưa trong cơn gió nhẹ, tựa như muôn vàn cánh bướm đang vỗ cánh bay đi. Đầu hạ ở Vụ Kiều không ngờ đã có tiếng ve kêu râm ran, nghe nói loài ve sống trong lòng đất nhiều năm, quãng thời gian hạnh phúc nhất của chúng là khi được lên mặt đất, cho nên chúng mới kêu vang để giải tỏa niềm vui trong lòng, khi đã tỏ hết nỗi lòng, một mùa hè qua đi, sinh mệnh cũng từ từ kết thúc. “Vụ án chưa giải quyết được từ mấy năm trước ấy, vẫn không có tiến triển mới sao?” Trước khi Thư Tầm và Tả Kình Thương chia tay, Tả Kình Thương đang tham gia phá một vụ án kéo dài suốt tám năm, thời gian cô du học ở nước ngoài, Thư Tầm thường xuyên theo dõi tiến triển của quá trình phá án, ba, bốn năm trôi qua, nhưng vụ án ấy vẫn chưa được phá giải. Đó cũng là vướng mắc trong lòng Tả Kình Thương bấy lâu nay. Hai tay anh xỏ trong túi quần, bước đi chậm rãi vững vàng, cho Thư Tầm một câu trả lời trong dự đoán: “Không hề tiến triển.” Thi thể nạn nhân bị rạch hơn một nghìn dao, giống như được sử dụng để tiến hành nghi thức nào đó, trên da bị rạch thành từng mảng nhỏ như vẩy cá nhưng vẫn không nứt ra, bắp thịt bị dầu sôi nóng bỏng dội đi dội lại nhiều lần, tựa như một con cá rán đã được cho vào dầu rán chín, nhưng vẫn chưa thêm sốt cà chua giấm đường, đó chính là vụ án “Lang Lâm, 25/9, vụ án giết người đặc biệt nghiêm trọng” gây chấn động cả nước. Trong tay Tả Kình Thương có toàn bộ tư liệu về vụ án này, nhưng thời điểm anh tiếp nhận cách thời điểm xảy ra vụ án đã mấy năm, anh đành tận dụng thời gian để từ từ gỡ bỏ màn bí mật, dần dần tìm ra từng chi tiết nhỏ của chân tướng. “Trước khi đi dạy em có dự định gì không?” Sau khi thoát khỏi áp lực của việc điều tra phá án, Tả Kình Thương và Thư Tầm bên nhau, giọng nói của anh cũng không còn lạnh lùng như trước. “Tạm thời chưa có, nên tôi muốn ở bên cạnh cha mẹ nhiều một chút, cũng sửa lại luận văn của mình.” “Vậy còn kinh nghiệm thực tiễn thì sao?” “Thực tiễn?” “Một giảng viện mới chỉ tham gia phá hai vụ án trong nước, làm sao có thể khiến học viên tin phục?” Vẻ mặt anh lại trở nên thanh cao kiêu ngạo, nhắc nhở cô, đừng đánh giá thấp đám nghé con còn chưa tốt nghiệp đã nóng lòng thể hiện bản thân ấy. “Kinh nghiệm đều có được nhờ sự tích lũy, huống chi bên cạnh tôi còn có một “bậc thầy” để tôi không ngừng học hỏi, đúng không nào.” Thư Tầm lườm anh, giọng nói thoáng chút mỉa mai. “Á Á, vậy em có đồng ý…” Thư Tầm dừng bước, sốt ruột mong chờ nửa câu sau của anh. Anh lại gọi tên thân mật của cô. Anh muốn quay lại với cô? Thư Tầm cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, khuôn mặt bình thản nhìn anh, nhưng trong lòng như có chút vui vẻ, lại như có chút chờ mong. “Em có đồng ý trước khi đi dạy mấy tháng, nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm phá án, để chuyên môn của em được ứng dụng đầy đủ vào thực tiễn hay không?” Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc. “… Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi không đồng ý làm trợ lý của anh.” Thư Tầm quật cường nhìn sang nơi khác. “Em không phải trợ lý của tôi, trước giờ đều không phải.” “Vậy tôi là gì?” Nói ra câu này, Thư Tầm cảm thấy mình cực kỳ ngốc nghếch, chẳng lẽ phải để anh nói thẳng ra --- em là quả táo nhỏ của tôi? “Là người phụ nữ của tôi.” Tả Kình Thương không cho cô cơ hội để suy nghĩ, đã bước gần thêm một bước, “Mãi mãi.” “Tôi cảm thấy…. cuộc nói chuyện của chúng ta có thể kết thúc ở đây.” Thư Tầm vội vàng quay đi, sợ hãi, lqđôn kinh ngạc, bối rối, nhưng dường như còn có cả niềm vui bất ngờ khiến cô muốn khóc. Cô chạy vài bước, cũng không biết xe buýt tới là đi đến đâu. Nơi này là quê nhà của cô, cho dù ngồi nhầm xe buýt cũng chẳng sao, chỉ cần có thể tránh đi trong chốc lát, tránh khỏi cơ thể áp sát của Tả Kình Thương, rời xa mùi hương khiến cô ghi lòng tạc dạ của người ấy. Quay lại với Tả Kình Thương, quay lại? Thư Tầm ngồi cạnh cửa sổ nghĩ đến hai chữ này, trong lòng không khỏi rung động, quá khứ ngọt ngào, đau xót, nhung nhớ đến tận xương tủy, đoạn tuyệt đau thấu tâm can, khiến cô không dám đối mặt với sự chờ mong trong lòng mình. (Tiếp theo): Sau khi bình tâm trở lại, Thư Tầm xuống xe ở trạm trung chuyển, chuyển sang một chuyến buýt khác, quay về nhà. Mẹ Thư đang nấu cơm, thấy con gái về, liền hỏi ngay: “Nghe nói vụ án của Diệp Bội Diễm đã được giải quyết?” Người dân không sử dụng thuật ngữ chuẩn làm gì, vụ án vào nhà cưỡng dâm giết người liên tiếp vào miệng của bọn họ đã trở thành “Vụ án của người quen nào đó.” Thư Tầm cũng không thay quần áo, giúp mẹ rửa ra, “Đã giải quyết xong, bắt được cả hung thủ rồi.” “… Cậu ấy đến đây, đúng không? Thậm chí còn có học viện muốn mời cậu ấy đến tham gia tọa đàm, bị cậu ấy từ chối, nói là do chưa giải quyết xong vụ án.” Mẹ Thư quay người, “Tả Kình Thương ấy.” Tay Thư Tầm run lên. “Con đã gặp cậu ấy?” Mẹ Thư hỏi. “Đã gặp.” Thư Tầm tiếp tục rửa rau, môi hơi nóng lên, cô cắn mạnh môi dưới, “Nhưng…” “Chuyện của con thì con phải tự suy nghĩ cho kỹ, cha mẹ sẽ không can thiệp. Cha làm cảnh sát bắt giữ con trai ruột, con trai làm viện trưởng viện kiểm sát bắt phụ thân tham ô hối lộ, những trường hợp như thế có rất nhiều. Năm ấy con vì chuyện của Thư Phóng mà chia tay với cậu ấy, còn giận dỗi ra nước ngoài du học, lê quý,đôn mẹ cũng hiểu tâm trạng của con. Nhưng bây giờ con đã trở về rồi, mẹ cũng nghĩ thông được nhiều chuyện. Tiểu Phóng tuy ở trong tù giam, nhưng dù sao còn ăn được uống được thở được, nhưng người bị trọng thương không cứu nổi năm ấy, vĩnh viễn ngừng thở. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như con trai của mẹ xảy ra chuyện gì, mẹ cũng mong hung thủ sẽ bị trừng trị thích đáng.” Mẹ Thư nói những lời thấm thía, “Trước đây chúng ta đều quá chiều chuộng Tiểu Phóng, có lẽ chúng ta cũng có lỗi.” Thư Tầm chợt nhớ tới lời của Tả Kình Thương, về việc bản thân cô có ý nghĩ vì tình riêng mà làm trái pháp luật, thì tìm ra hung thủ, trừng trị hung thủ vốn là công việc của một nhân viên điều tra hình sự, nếu như trước kia người phát hiện ra chân tướng là cô, liệu cô có đứng ra vạch trần hành vi của Thư Phóng hay không? Trước kia có thể không, nhưng nếu là hiện tại, sợ rằng cô cũng sẽ làm như vậy. Tả Kình Thương vẫn bay về Thủ đô như kế hoạch ban đầu, còn Thư Tầm thì chậm chạp hoàn thành phần kết của luận văn. Dường như tất cả đều trở về trạng thái ban đầu, lạnh nhạt xa cách, chỉ là, anh thường gửi vào hòm thư của cô một số tư liệu phá án thực tiễn, bên trong còn ghi chú thêm rất nhiều quan điểm và quá trình suy đoán của chính anh, Thư Tầm đọc, cũng hiểu thêm được rất nhiều điều hay. Không thể không nói, đằng sau những lời ví von Tả Kình Thương là “thiên tài,” là “cỗ máy,” anh cũng có sự chăm chỉ mà người ngoài không biết được. *** Đầu tháng tám, luận văn của Thư Tầm đã hoàn thiện, phần lớn thời gian cô đều chuẩn bị đồ đạc để tháng chín xuất phát tới Đại học Điều tra hình sự, cô liên lạc với một người bạn cũng hay qua lại ở Thủ đô tên là Khúc Lỵ Nhã, ký gửi một vài thứ đặt mua trên internet ở địa chỉ của Lỵ Nhã, để khi bắt đầu đi dạy thì không phải chuyển qua nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh. Những học viên học chuyên môn này hầu hết đều học lên cao, những người khác nếu khi tốt nghiệp chính quy mà không học lên cao nữa, thì thường bỏ chuyên môn để tới các công ty làm việc, hoặc là thi công chức vào nhà nước. Khúc Lỵ Nhã có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, rất hoạt bát, nói năng khéo léo, trước đây cũng ở trong đội thi hùng biện với Thư Tầm, đến từ vùng sông nước Hồ Tề, sau khi tốt nghiệp thì đi làm ở một công ty nước ngoài, nghe nói năm ngoái đã kết hôn, còn mua nhà ở gần đường Tứ Hoàn, có thể nói cuộc sống của cô cũng khá ổn. Mới đây Thư Tầm thấy ưng ý một cái tủ chín ngăn ở cửa hàng đồ nội thất, đang định đặt hàng trên internet, nhưng lại thấy đến Thủ đô rồi đích thân đến xem thì hay hơn. Lqđôn Nhớ đến việc Khúc Lỵ Nhã giúp cô nhận hàng chuyển phát nhanh cũng vất vả, nên Thư Tầm cũng nghĩ xem nên mua quà gì cho cô ấy. Sau đó cô bèn đặt hàng trên mạng một chai nước hoa nổi tiếng của nước ngoài, tên là “Vườn hoa của công chúa,” cô cảm thấy mùi hương này rất hợp với khí chất của Lỵ Nhã, nhắn lại để người bán viết thêm vài câu cảm ơn, rồi ký tên gửi đến địa chỉ nhà Lỵ Nhã. Ba ngày sau, Thư Tầm xem lại đơn hàng, thấy hàng chuyển phát nhanh đã được ký nhận, mới yên tâm nhắn cho Lỵ Nhã “Hy vọng cậu sẽ yêu thích món quà này” rồi gửi tin. Không thấy Lỵ Nhã trả lời. Ban đầu Thư tầm cũng không nghĩ nhiều, nhưng lâu dần cô lại thấy lo, hay là Lỵ Nhã không thích mùi hương ấy, hoặc là trong quá trình vận chuyển xảy ra vấn đề khiến chai nước hoa bọ vỡ. Nghĩ vậy, Thư Tầm bèn mở khung chat với Lỵ Nhã, hỏi: “Có thích hương nước hoa ấy không?” “Rất thích.” Cuối cùng Lỵ Nhã cũng trả lời. Thư Tầm nghĩ có lẽ mấy hôm trước cô ấy khá bận nên quên không trả lời. Mấy ngày sau, Thư Tầm nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, trong điện thoại truyền tới giọng nói của một phụ nữ trung niên, “Xin hỏi, cháu có phải là Thư Tầm không?” “Vâng, bác là…” “À, bác là mẹ của Lỵ Nhã.” Người ở đầu dây bên kia hơi nóng ruột hỏi, “Lỵ Nhã có đó không, để cho nó nghe điện thoại hộ bác!” “Lỵ Nhã… Lỵ Nhã không phải đang ở Thủ đô hả bác?” Thư Tầm hỏi ngược lại. Bên kia im lặng trong phút chốc, một lát sau xác nhận lại với giọng nói vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Không có ở chỗ cháu thật ư?” Thư Tầm thấy có gì đó bất thường, hơi mím môi, cố gắng bình tĩnh nói: “Dì Khúc, cháu là bạn học đại học của Lỵ Nhã, bây giờ cháu đang ở nhà cháu tại Vụ Kiều, vì tháng chín cháu sẽ đi làm ở Đại học Điều tra hình sự, nên mới nhờ Lỵ Nhã giúp một vài chuyện, mấy hôm trước cháu vẫn còn liên lạc với cô ấy. Lỵ Nhã sao thế, sao bác lại tìm cháu, bác có thể cho cháu biết được không ạ?” Giọng nói của mẹ Lỵ hơi run run, vô cùng bất lực nói: “Mấy hôm nay nhà bác đều không liên lạc được với Lỵ Nhã, gọi điện hỏi con rể, nó nói con bé đến chỗ cháu du lịch, nhưng quên mang sạc điện thoại, không liên lạc được có lẽ do điện thoại di động hết điện. Bác không biết số điện thoại công ty Lỵ Nhã, nên không biết con bé có xin nghỉ ở công ty không. Hai bác đều không yên tâm, nên mới tìm rất nhiều bạn học của Lỵ Nhã để hỏi số điện thoại của cháu, nhưng tại sao Lỵ Nhã lại không ở chỗ cháu nhĩ! Con bé chỉ có một mình cháu là bạn học ở Vụ Kiều sao?” “Trong khóa chỉ có một mình cháu là người Vụ Kiều. Liều có phải Lỵ Nhã chuyển sang đi chỗ khác không, hay là, cô ấy đi thẳng từ Thủ đô đến Vụ Kiều, nhưng dọc đường còn du ngoạn ngắm cảnh, điểm cuối mới là Vụ Kiều?” Thư Tầm suy đoán nói, nhưng vẫn thầm nghĩ trong lòng, nếu như Lỵ Nhã thật sự muốn đến Vụ Kiều, ít nhất cũng phải gọi cho cô, cô và Lỵ Nhã không phải bạn thân, đột nhiên “đánh úp” tới đây chẳng mang lại niềm vui bất ngờ nào hết, mà còn hơi thất lễ, đây không phải là phong cách của Lỵ Nhã. “Nhà bác cũng không biết nữa, điện thoại di động không gọi được, không ai liên lạc được với con bé, mọi người đều lo lắng lắm rồi!” Sau giọng nói cực kỳ thất vọng của bà Khúc là tiếng khóc nức nở. Trong thoáng chốc Thư Tầm thấy lòng mình rối loạn, cô khó khăn nói ra mấy chữ: “Báo cảnh sát thôi…” Sau khi bà Khúc cúp máy, Thư Tầm ngây người ra một lúc, sau đó mở ra lịch sử nói chuyện, lần cuối mà Lỵ Nhã trả lời là vào 9 giờ tối ba ngày trước, trước đó, vì Lỵ Nhã không trả lời nên Thư Tầm còn cảm thấy lo lắng. Hiện tại cô có thể làm gì đây? “Cậu đi đâu thế? Cha mẹ và chồng cậu đều đang tìm cậu. Bọn họ rất sốt ruột, còn cho là cậu đến chỗ tớ. lqđôn Cậu gặp khó khăn gì sao? Có cần tớ giúp không?” Thư Tầm nhắn lại cho Lỵ Nhã. Theo như cô biết, nhà Lỵ Nhã rất khá giả, còn bản thân Lỵ Nhã cho dù rời khỏi công ty nước ngoài cũng vẫn không đến nỗi thiếu tiền tiêu, việc cô ấy mất tích không liên quan đến vấn đề kinh tế. Thư Tầm nghĩ, nếu như là vấn đề tình cảm, ví dụ như bỏ trốn cùng tình nhân, cũng không thể cố ý cắt đứt liên lạc khiến cha mẹ lo lắng. Ai cũng không muốn nghĩ xấu về người thân, bạn bè của mình. Thư Tầm thấp thỏm chờ Lỵ Nhã hồi đáp, nhưng vẫn y như lần trước, avatar của Lỵ Nhã vẫn im lặng suốt 24 giờ sau. Thư Tầm gọi điện thoại cho bà Khúc, hỏi đã liên lạc được với Lỵ Nhã chưa, được trả lời rằng, họ đang định báo cảnh sát, lại bị chồng của Lỵ Nhã ngăn cản, chồng của cô ấy quả quyết cho rằng Lỵ Nhã không mất tích, còn nói có thể Lỵ Nhã ngoại tình, bỏ trốn cùng tình nhân, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh ta định nhờ người đi hỏi thăm trước rồi tính tiếp sau. Tuy Thư Tầm không phải rất thân với Lỵ Nhã, nhưng trong ấn tượng của cô, Lỵ Nhã không phải loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, trong lúc sự nghiệp đang tiến tới, cũng không đến mức làm ra thứ chuyện vô trách nhiệm, lợi bất cập hại, như bỏ trốn cùng tình nhân. Đây là việc nhà của người khác, người ngoài như cô cũng không nên tham dự nhiều. Nhưng khi nhìn avatar của Lỵ Nhã, Thư Tầm lại rất muốn tìm ra chân tướng. Cô hi vọng tất cả đều chỉ là hiểu lầm, có lẽ Lỵ Nhã gặp khó khắc trong công việc, lại không muốn để mọi người lo lắng, nên tìm một nơi nào đó để du ngoạn một mình, cắt đứt liên lạc với tất cả, chờ tâm trạng hồi phục thì sẽ quay về. Đêm hôm ấy, có lẽ do “nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng,”* Thư Tầm mơ thấy Lỵ Nhã, vẫn là dáng vẻ của thời đại học, tóc đuôi ngựa buộc cao, vì thua hùng biện nên khuôn mặt không vui, gọi cô ấy, cô ấy cũng không nghe, chỉ chăm chăm đi về phía trước, Thư Tầm đang định đuổi theo, thì thấy cô ấy bước hụt cầu thang, ngã xuống. Thư Tầm chạy xuống, nhưng chạy mãi cũng không đến được chỗ cô ấy ngã, tựa như cô ấy cách Thư Tầm mấy trăm bậc thang, Thư Tầm vừa chạy xuống, vừa gọi tên cô ấy, chạy rất lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy Lỵ Nhã gọi cô, Lỵ Nhã nói: Thư Tầm, cậu giúp tớ với. Trong mộng còn có hương nước hoa vương vấn không tan. *Ban ngày nghĩ nhiều đến chuyện gì thì ban đêm mở về chuyện ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]