Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Tống Thần Lưu nhìn về phía anh, trong bóng tối dáng người cao lớn của Du Kinh che đi chiếc váy trắng phía sau lưng. Cô nhíu mày nhìn Tống Thần Lưu, trên tay hắn là một con dao nhuốm máu, chiếc áo sơ mi bên trong cũng nhuộm một màu đỏ tanh. Đôi mắt hắn phản chiếu sau ánh trăng mờ ảo lại càng quỷ dị hơn, bước chân chậm rãi bước từng bước qua nơi mà cô đang đứng. Hắn nở nụ cười rồi nghiêng đầu đi, cơ thể chẳng khác nào một xác sống biết di chuyển. Trên gương mặt hắn vẫn còn một vài vệt máu chảy dài qua mắt, chảy xuống miệng rồi đi xuống cổ.

- Du Kinh... lại đây với tao nào.

Giọng hắn rất nhẹ, rất nhỏ dường như mang theo âm hưởng chết chóc bao trùm lấy căn phòng. Một mình hắn đứng trước mặt sáu người, Tống Thần Lưu bước đến trước cửa số rồi nhíu mày nhìn anh đang nép sát người vào tường.

- Hứa Kha tôi kéo dài thời gian cậu gọi tiếp viện đi.

Nói rồi anh chạy lên phía trước giữ chân Tống Thần Lưu. Người của hắn bên ngoài nghe thấy tiếng động liền đập cửa mà chạy vào. Chúng lao đến chỗ của anh dùng dao nhắm tới người con trai đang đứng trước mặt mà đâm xuống. Anh xoay người lách nhẹ qua lưỡi dao sắc kia, Vấn Ngạnh rất nhanh cũng cùng anh tham chiến.

Sở Hạ ở lại để bảo vệ mẹ và Lưu Phụng, Hứa Kha rất nhanh bắt tín hiệu ra bên ngoài gọi cứu viện. Lưu Phụng cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như này, một cô gái năm nay chỉ mới hai mươi tư tuổi không thể không hoảng sợ. Lưu Phụng nắm chặt lấy tay Lưu phu nhân, cô sợ hãi lùi từng bước, từng bước một ép sát vào bức tường.

" Cạch. "

Cơ thể cô bất chợt đụng phải một thứ gì đó, là một nút ấn. Còn chưa đợi cô ấy kịp nhận thức phía sàn nhà bên dưới liền mở ra, cả ba người gồm Lưu Phụng, cô và Lưu phu nhân rơi xuống một hố sâu vô định.

- AAAA.

Tiếng hét của Lưu Phụng thất thanh làm anh phân tán sự chú ý, lúc quay lại đã không thấy ba người ở đâu. Người của Tống Thần Lưu nhân cơ hội đó liền tấn công, Du Kinh không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác liền đứng dậy tiếp tục triệt hạ số người đông đảo của Tống Thần Lưu.

- Chị... chị Sở Hạ...

Giọng Lưu Phụng run run, bàn tay bám chặt lấy cánh tay của Lưu Sở Hạ. Đây chắc hẳn là một căn hầm mà Sinay đã làm ngày đó, cô bật đèn trợ sáng ở đồng hồ lên rồi soi sáng cảnh vật trước mắt.

Xung quanh ẩm mốc, con đường được làm bằng đất sét đã sớm khô. Ở đây cô có thể nghe thấy tiếng gió thổi nhưng không có một nguồn sáng nào. Sở Hạ nhíu mày, chọn bước tiếp hay quay lại con đường ở phía sau đây?

- AAA.

Lại là tiếng hét thất thanh của Lưu Phụng, cô ấy hoảng sợ đến mức ngã người về phía sau. Gương mặt tối sầm lại, dường như là rất sợ hãi. Cô nhìn theo ánh mắt của Lưu Phụng liền nhìn thấy phía trước là rất nhiều đầu lâu chất thành đống. Cô nhíu mày bước đến liền bị bàn tay của Lưu phu nhân giữ lại.

- Không sao, mẹ đừng quá lo lắng. Có lẽ đây chỉ là đầu lâu của những người đã bỏ mạng khi đi tìm chiếc vòng của Sinay

Tương truyền rằng ở sâu trong mật thật có chiếc vòng cổ của Sinay tặng cho Lina trước ngày cưới. Vòng cổ đó được chạm khắc bằng hai mươi ba viên ngọc trai trắng lấp lánh nhưng sau thảm sát ngày hôm đó thì chiếc vòng cổ lại bỗng chốc hóa thành màu đỏ và được chôn sâu trong những tầng mật thất.

- Lưu Phụng, đừng sợ.



Cô bước đến đỡ Lưu Phụng đứng dậy rồi bước tiếp. Con đường này không biết sẽ dẫn đến đâu cô không thể ngồi yên để chờ đợi có người đến cứu. Hiện tại cô chính là niềm hy vọng duy nhất của mẹ và Lưu Phụng.

Bước trên con đường dài có thể nhận thấy số người đã bỏ mạng ở nơi này là rất nhiều. Đâu lâu cùng xương người nhiều vô kể nhưng không thể xác định được họ đã chết như nào và cách đây bao lâu. Nhưng nếu đã là chết trong mật thất thì nguyên nhân cao chính là chết đói.

Dừng chân lại trước một bia mộ cô ngồi xuống nhìn những dòng chữ được chạm khắc trên đó.

" Một bia đá lặn của thời Sinay? "

Có lẽ bia đá này đã nằm ở đây khá lâu, bên dưới đã mọc rêu xanh hằn in dấu vết của thời gian. Cô cùng Lưu phu nhân và Lưu Phụng bước tiếp, con đường phía trước vẫn tối đen một màu dường như không có lấy một chút ánh sáng của sự sống.

Bước tiếp trên con đường dài không biết có điểm đến hay không cô bắt gặp hai con đường được xây thông về hai phía. Sở Hạ dừng lại, cả hai con đường đều tối đen và cô không thể nhìn thấy bên trong. Cô sẽ phải lựa chọn sao? Nếu chọn sai có lẽ cô cũng sẽ giống như những kẻ đi săn chiếc vòng của Sinay ngoài kia, bỏ mạng tại nơi này.

" Rào, rào... lách tách... "

Phía cửa trái có tiếng động, cô nhíu mày cố gắng bước lên một bước để nghe rõ hơn.

" Là tiếng của nước chảy. "

- Mẹ, Lưu Phụng, lối này.

Nói rồi cô chạy thẳng về con đường phía trái, đi được một đoạn liền bắt gặp một lỗ nhỏ. Nước chảy ra từ bên trong đó nhưng rốt cuộc là nguồn nước này từ đâu mà ra?

" Bên trên có dấu hiệu của xê dịch? "

Có lẽ là những người đến đây trước đã động chạm đến phía trên khiến nó bị phá vỡ gây ra lỗ hổng cho mạch nước ngầm thoát ra ngoài.

Bỏ qua mạch nước ngầm đang chảy xuống dưới cô dẫn Lưu phu nhân cùng Lưu phụng bước tiếp. Nền nhà ở đây khá ẩm có lẽ là do nước từ lỗ hổng kia chảy xuống. Cô bước từng bước, thận trọng mà đi đến phía trước.

- Tuyệt vời thật đó, chị Sở Hạ chị nhìn xem.

Cô giật mình nhìn theo hướng giọng nói của Lưu Phụng. Trước mắt cô chính là một thác nước, mặt hồ gợn từng đợt sóng, nước nóng tạo nên khói khiến cho cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào chốn tiên cảnh.

" Khoan đã. "



Cô nhíu mày chạy đến phía trước, đưa đèn chiếu về phía thác nước đang chảy. Trước mắt cô cảnh tượng dần trở nên rõ ràng hơn, Sở Hạ nhíu mày đôi mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mắt.

Chín cánh cửa được mở ra, chín dòng nước nóng đổ về một suối. Nhưng đặc biệt là chín dòng nước đổ về con suối này đều là màu trắng nhưng nước ở dưới hồ lại mang một màu đỏ đào.

- Là suối nước nóng, tại sao trong này lại có suối nước nóng? Chẳng lẽ Sinay có sở thích xuống hầm để tắm sao?

Lưu Phụng ngây thơ nhìn dòng nước đang chạy xiết rồi thắc mắc.

Cô nhíu mày, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nước đổ về là màu trắng như nước ở trong suối lại có màu đỏ đào, nhất định không phải là chuyện bình thường. Cô bước đến bên cạnh Lưu Phụng rồi đưa cho cô ấy một chiếc đồng hồ có đèn chiếu sáng.

- Em và mẹ ở đây đợi chị nhất định không được đi lung tung, nơi này không biết có bẫy sập không nên nhất định phải thận trọng.

Lưu Phụng có phần không hiểu nhìn chiếc đồng hồ cô đã bật sẵn ánh sáng đưa cho mình mà thắc mắc.

- Chị... chị định đi đâu?

Sở Hạ quay người lại, cô chiếu ánh sáng xuống dưới mặt nước đang gợn sóng dữ dội.

- Chị xuống dưới này.

Nói rồi cô lập tức nhảy xuống dưới dòng nước nóng kia, cơ thể nhanh chóng bị dòng nước nhấn chìm.

- Sở Hạ.

Lưu phu nhân giật mình chạy đến bên bờ suối chỉ thấy được một vùng nước lăn tăn. Bà nhíu mày nhìn mãi xuống dưới dòng nước vừa mang con gái bà đi, trong lòng không khỏi lo lắng sợ hãi.

Đèn được bật hết công suất, cô lặn xuống dưới sâu nhanh chóng bơi đến đáy của suối nước.

- Ưm...

" Là... là máu? "

Máu được chảy ra từ một hòn đá nằm sâu phía dưới đáy hồ, cô nhíu mày tiếp tục lặn xuống dưới để tìm hiểu bí ẩn của đáy suối nước nóng. Sau khi tiếp cận được hòn đá cô mới phát hiện ra rằng tảng đá lớn kia đang đè lên một người đàn ông nhưng khi đến gần cô mới phát hiện ra người đàn ông đó... không có đầu.

Sở Hạ lập tức bơi đến kiểm tra tình hình của xác chết. Theo như suy đoán thì người đàn ông này cũng đã có tuổi, bàn tay nhăn nheo dường như chỉ mới tử vong cách đây vài ngày. Nhìn xung quanh cô bắt gặp một bức tượng hình con rắn đỏ với chín đầu. Sở Hạ vươn tới cầm lấy bức tượng nhưng rốt cuộc bức tượng này có liên quan gì đến người đàn ông đã bỏ mạng ở căn hầm của tòa lâu đài này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.