Tống Thần Lưu nhanh chóng được đưa đi, cô không biết số phận của hắn về sau sẽ như nào nhưng có lẽ là không sống quá ba ngày. Một khi đã rơi vào tay của Du Kinh thì không bao giờ có chuyện được tha thứ. Đối với anh thì mọi cái ngu gây nên sai phạm đều phải trả giá.
Sở Hạ nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, bàn tay
buông lỏng nhìn bức tượng có hình quái vật rắn chín đầu trong lòng cô lại có chút không vui. Tại sao là anh em ruột, mang trong mình dòng máu cùng chảy chung mà phải đến nông nỗi như vậy? Một kẻ bị quyền lực che mờ đi con mắt, một kẻ vì thù hận cũng không nhìn rõ con đường đi. Cô thở dài quay người rời ra xe, từ hôm nay trở đi cô đã là người nhà họ Du, không còn tự do cũng không
còn là một đóa hoa đơn độc.
- Sở Hạ.
Cô giật mình quay sang nhìn, là cô gái khi nãy băng bó vết thương cho Hứa Kha. Cô dừng lại đứng đối diện với cô ấy, cô và cô ấy có từng quen nhau không?
- Chào cô.
Sở Hạ mỉm cười theo như phép lịch sự mà chào hỏi. Cô gái kia nhìn thấy thái độ e dè phòng bị của cô liền nở nụ cười thoải mái. Hân Nghi đưa tay về phía cô rồi mở lời.
- Chào cô, tôi là Đàm Hân Nghi, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau cô có nhớ không?
Cô nhíu mày đưa tay ra bắt tay Hân Nghi theo như phép lịch sự. Cô đã từng gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tinh-gia-dinh-hon-nhan/2988341/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.