Mạc Thanh Yên cười lớn, "Đây là chuyện cười nực cười nhất mà tôi từng nghe."
Mà Lệ Đình Tuyệt nhếch mày, liếc nhìn cô. "Cô tin cũng được, không tin cũng được, sau này cô sẽ rõ."
Hắn lấy cái bình giữ nhiệt, sau đó nằm lên trên giường bệnh, hai tay gối dưới đầu, con mắt thâm thuý nhìn lên nóc nhà.
Mạc Thanh Yên nhìn thấy động tác của hắn, lấy chân đá đá hắn, "Này, canh tôi đã uống hết rồi, anh có thể đi rồi."
Lệ Đình Tuyệt mới thu hồi suy nghĩ, ánh mắt liếc nhìn cô. Cô mặc áo số bệnh nhân, đầu tóc rối tung. Tóc cô vừa đen vừa thẳng, lại rất bóng. Cánh tay dài duỗi ra kéo cô vào lòng.
Ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng trên người cô, hắn thoải mái nhắm mắt lại.
" Mệt rồi, để tôi ôm một chút."
Giọng hắn mang theo âm mũi nồng đậm, có thể thấy hắn rất mệt mỏi.
" Buông ra, Lệ Đình Tuyệt tôi đã nói rồi, chúng ta không được như vậy."
Lệ Đình Tuyệt khó chịu mở mắt ra, "Thử động đậy nữa xem, tôi sẽ muốn ở đây, cô có tin không?"
Mạc Thanh Yên biết nếu mình cứng rắn với hắn, chắc chắn sẽ đấu không lại. Vì vậy không giãy dụa nữa, liền nhắm mắt lại.
"Không tức, không tức, coi hắn là đầu heo là được."
Đêm nay, cô bị người đàn ông này ôm, gối lên ngực hắn ngủ một đêm. Như vậy lại ngủ ngon hơn so với khi ngủ một mình, cảm giác này khiến cô thấy sợ hãi.
Đối với một người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2339256/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.