Mạc Thanh Yên cảm thấy từ sau khi gặp mẹ con kia thì Lệ Đình Tuyệt càng lạnh lùng hơn, hơn nữa còn nắm tay cô rất chặt.
"Ai, anh làm tôi đau."
Cô kêu lên, Lệ Đình Tuyệt mới thả lỏng tay cô ra. Bên hồ có mấy người giúp việc đang đi tới, "Đại thiếu gia, hai người muốn du thuyền sao?"
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, đỡ Mạc Thanh Yên ngồi xuống thuyền, sau đó nói với người giúp việc:
"Các ngươi không cần đi theo."
Hắn muốn từ mình chèo thuyền, quấn hoa sen trong đầm đặt xuống hồ. Ngồi ở trên thuyền mà Mạc Thanh Yên khá là căng thẳng, khuôn mặt đều bị kéo căng.
Hai tay nhỏ bé nắm vào mép thuyền, đang nhìn hắn mệt mỏi nằm trong chiếc thuyền nhỏ, cái miệng chu lên.
" Lệ Đình Tuyệt, mau chèo thuyền đi."
Cô nghĩ là đi hết một vòng thì có thể lên bờ, không ngờ tên này lại dừng ở giữa đầm sen để ngủ.
" Hư..."
Hắn chớp hai mắt làm động tác không lên tiếng với cô, Mạc Thanh Yên nghĩ hắn nghe thấy cái gì nên cũng vểnh tai lên nghe.
Thắc mắc nhìn ngược nhìn xuôi phát hiện căn bản không có người nào. Vì vậy liền dùng chân đá hắn, "Này, tôi sợ nước, cho tôi về."
Lệ Đình Tuyệt mới mở to mắt, khóe miệng xuất hiện nụ cười xảo quyệt đó, "Có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì đâu. Ở đây rất yên tĩnh, để tôi dừng ở đây một lúc."
Mạc Thanh Yên trải qua việc vừa rồi cũng hiểu được một hai phần, ở nhà họ Lệ, Lệ Đình Tuyệt có thân phận độc nhất vô nhị, cho nên người ghen ghét hắn rất nhiều.
Người muốn kéo hắn xuống nước cũng rất nhiều, cho nên cuộc sống trong đại gia tộc như vậy chắc chắn sẽ rất thận trọng, cho nên mới tự tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
" Lệ Đình Tuyệt, anh mệt lắm sao?"
Miệng hắn ngậm một bông sen, nhướn mày, "Ừ, rất mệt."
"Quan hệ giữa anh với hai người vừa nãy không tốt sao?"
Lệ Đình Tuyệt đột nhiên ngồi dậy, thuyền bắt đầu lắc lư, Mạc Thanh Yên hét lên một tiếng.
"A..."
Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, hắn kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang an ủi vậy.
" Nhớ kỹ, sau này có gặp hai người đó thì tránh càng xa càng tốt."
Trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn có chút tức giận, nhưng vẻ mặt lại không có sự thay đổi gì, chỉ là sự lạnh lùng có chút dọa người.
Cô gái hoảng hồn chưa hết bình tĩnh dựa người vào trong lồng ngực ấm áp, cũng không giãy giụa.
Cảm thấy khoảng cách với hắn trên chiếc thuyền này càng gần càng tốt, ít nhất ngã xuống cũng có thể nằm trên người hắn, cũng sẽ không sặc nước.
"Tôi sẽ không có cơ hội gặp họ nên điều đó sẽ không tồn tại."
Ánh mắt cô nhìn lên đài sen, cô đột nhiên ngẩng đầu, "Có hạt sen này, tôi sẽ đem về cho bọn nhỏ ăn."
Nhất thời hưng phấn, ngay cả việc sợ nước cũng quên mất.
Lệ Đình Tuyệt nhướn mi, "Hái đi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Mạc Thanh Yên hái được vài cái cầm ở trong tay, sau đó nhắc nhở hắn.
"Anh chèo cẩn thận một chút, đừng để tôi rơi xuống nước."
Cô gái đang nói chuyện này mặc bộ váy trắng, nụ cười trên mặt rất xinh tươi, khiến hoa sen đều mất đi màu sắc của nó.
Lệ Đình Tuyệt vừa chèo thuyền vừa nhìn, ý cười trên khóe miệng càng sâu đậm. Cô gái này bình thường nhìn thì rất mạnh mẽ, bướng bỉnh. Kỳ thật có tính rất trẻ con, giống như bây giờ vậy.
Dáng vẻ hái sen cũng vui vẻ như vậy, lại rất hiếu kỳ, giống như bé con hiếu kỳ vậy.
"Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta về đi."
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn rồi, bọn họ đã du thuyền nửa ngày rồi, thời gian buồn tẻ cũng thay đổi rất hay.
Nhìn thấy đài sen đầy thuyền, Mạc Thanh Yên le lưỡi.
"Vui quá mà hái nhiều rồi, ông Lệ có mắng không?"
Dù sao đây cũng không phải là Mạc gia, mà là địa phận của Lệ gia.
Lệ Đình Tuyệt thò tay ra vén tóc trên trán vào sau tai cô, hắn thấy con ngươi trong trẻo của cô mà cười đầy tà ý.
"Không, chỉ cần em thích thì lấy cả hồ này cũng được."
Chỉ cần là cô thích, cho dù là sao trên trời hắn cũng đồng ý hái cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]