Chương trước
Chương sau
Máy bay?

Mạc Thanh Yên hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ lái máy bay đến theo dõi cô, nhưng mà, như vậy bọn họ rất nhanh đã có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng Lệ Đình Tuyệt nghĩ đến cuối tối mình còn ở tập thể thao ở nhà, sau đó nhận được tin xấu gọi đến, nói đã bắt được người, hỏi hắn trừng trị thế nào.

Cũng may cuối cùng hắn về thư phòng nhìn màn hình theo dõi, bằng không nha đầu kia đêm nay đến xương cốt cũng không còn.

Chỉ là, cô sao lại đến đây trộm đồ của hắn chứ?

Chưa đi được bao xa, thật sự có một chiếc trực thăng đậu ở đó. Mạc Thanh Yên quay đầu lại, không dám tin nhìn hắn.

Anh biết lái trực thăng?

Ừm…..

Sau đó hai người lên trực thăng, hắn ngồi vị trí lái, cô liền ngồi bên cạnh nhìn. Phi cơ chậm rãi nâng lên, sau đó vững vàng bay về phía trước.

Mạc Thanh Yên cuối cùng cũng nhìn thấy vết thương của hắn. Mắt trái còn sưng lên, nhìn có chút không giống. Hình như xấu đi rồi.

Nghĩ đến đây cô liền cười, thì ra người đàn ông này trở nên xấu xí cũng không hẳn là quá xấu, nếu như phải chịu trách nhiệm với hắn cũng không tính là thiệt thòi.

Cảm giác được người con gái kia đang nhìn mình chằm chằm, hắn lạnh lùng thở nhẹ.

Lại đây, tôi dạy cô.

Mạc Thanh Yên mở to mắt nhìn, nhìn vào vị trí của hắn, hai người ngồi cũng không quá trật, chỉ là, như vậy có chút không tốt.

Lúc cô đang do dự, Lệ Đình Tuyệt đưa tay qua, nắm lấy tay cô.

Lại đây, học được cũng là tốt cho cô.

Theo như hiện tại hắn thấy, cuộc sống của cô cần phải học thêm một vài kĩ năng. Mặc dù chỉ cần cô đi theo hắn thì không cần vất vả như vậy. Nhưng tạm thời hắn vẫn chưa có được trái tim của cô, cho nên trước tiên phải làm cho cô trở nên mạnh mẽ.

Mạc Thanh Yên nghĩ cũng thấy đúng, học được kĩ năng này, thật đúng là không tồi. Vì thế cảnh cáo nói: "Anh đừng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của tôi.?

Trong lòng cô, người đàn ông này toàn là sắc khí. Lúc nào cũng ức hiếp cô, ăn đậu hũ của cô.

Lệ Đình Tuyệt đẩu môi, "ừm."

Cô mới không tình nguyện ngồi xuống, hắn dạy cô từng động tác, sau đó buông tay để cô lái. Nha đầu kia cũng không hẳn là ngốc, chỉ cần động tác hắn dạy qua, đô đều có thể làm được. Cuối cùng, hắn để mặc cô lái.

Mạc Thanh Yên nhìn vào bảng điều khiển trước mặt, tập trung lái. Cảm thấy một chút cũng không khó, còn thấy rất vui.

Cô đến đây là vì con chip kia?

Thứ bên trong con chip đều là do hắn thiết kế. Cho nên hơn bất cứ ai khác hắn biết rõ bên trong có thứ gì.

Rất nhiều người muốn mua, nhưng hắn không có ý định bán, vì vậy nâng giá lên thật sao, không ai mua được.

Hắn cũng cũng từng nghĩ sẽ có người đến trộm, cho nên mới để nhiều người canh gác như vậy, nhưng không ngờ trong số đó lại có nha đầu kia.

Mạc Thanh yên đang chuyên tâm lái, đối với câu hỏi của người đàn ông kia, cô nên trả lời thế nào? Đây là cơ mật, cha nuôi cũng chưa nói rõ với cô.

Tôi nói đến chơi, anh có tin không?

Tin, tôi đương nhiên tin.

Lệ Đình Tuyệt khẽ cười một tiếng, hai tay khoác lên vai cô, sau đó thuận theo hai cánh tay mảnh khảnh vuốt xuống.

Chuyển sang hướng này, năm phút nữa về đến nhà.

Lệ Đình Tuyệt nắm lấy tay cô, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô, thấy cô rất căng thẳng, khuôn mặt căng cứng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.