Lãnh Nhiên phun ra một hớp rượu, "Cái gì? Bà thím ba con mà anh cũng thích, khẩu vị cũng quá nặng rồi đấy?"
Áo sơ mi vàng kim được mặc trên người Lãnh Nhiên nhìn thôi đã thấy không đứng đắn, lời nói ra cũng y như rằng.
Ngôn Ngọc nhìn ly rượu của mình và khẽ đung đưa nó, cuối cùng cười nói: "Người anh nói đến không phải là Mạc Thanh Yên chứ, xem ra, tôi phải đi kiểm tra ADN của tiểu nha đầu với cậu không biết chừng lại khớp với cậu?"
Hai người đều đang trêu chọc anh khiến anh rất không thích. Tròng mắt tà khí bắn ra từng hơi thở nguy hiểm, hai tên này.
Anh nâng chân lên mỗi chân đá một người, "Xéo......"
Giọng nói trầm thấp toả ra sự u ám nhưng lại hết sức gợi cảm.
Ngôn Ngọc nháy mắt với Lãnh Nhiên, ý bảo anh ta an ủi Lệ Đình Tuyệt, Lãnh Nhiên nhún nhún vai, sau đó rót rượu cho Lệ Đình Tuyệt.
Được rồi, không đùa anh nữa, chúng ta uống một chén.
Ba người chạm cốc, sau đó uống cạn, Lãnh Nhiên nói.
Thật ra thì chỉ cần là phụ nữ tôi thích, dù cô ta đã từng sinh con tôi đều không quan tâm, chỉ cần tôi yêu cô ta là đủ.
Ngôn Ngọc đá anh một cái, "Để cậu an ủi cậu ta, ai cho cậu nói vậy."
Vẻ mặt Lãnh Nhiên vô tội, "Tôi nên nói gì chứ? Nói từ bỏ đi thì chẳng phải tâm trạng cậu ta càng kém sao?"
Lệ Đình Tuyệt thấy hai người cãi nhau, vì thế liền đứng dậy, đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2339114/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.