Lệ Dạ Kiêu không nghĩ tới anh còn nhớ rõ chuyện này, sắc mặt khẽ biến một chút.
Hoá ra anh họ còn nhớ tôi cứ tưởng anh quên rồi chứ.
Nói xong anh ta một mình uống một ly, trong ánh mắt đem sẫm lộ vẻ mất mát, anh ta nghĩ rằng với loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ khiến Lệ Đình Tuyệt lộ sơ hở nhưng không ngờ lại không có.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lệ Dạ Kiêu, đối với trực giác của bản thân chưa từng thay đổi.
Bỏ thuốc độc mãn tính có dược tính mười năm mà không ngờ anh không chết. Điều này khiến anh ta hoàn toàn không thấu.
Anh ta đoán rằng chỉ có một khả năng, mấy năm ra nước ngoài du học, anh ta được con cáo già kia đổi thành thái tử. Sau khi về nước không những tính tính thay đổi lớn còn biến thành người vô cùng cẩn thận.
Lệ Đình Tuyệt hút hết một điếu và nhìn thời gian cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa liền bỏ vào gạt tàn rồi đứng dậy.
Phải đi rồi, mấy người cứ từ từ mà uống, ngày mai tôi phải đi công tác có chuyến bay lúc sáng sớm.
Lãnh Nhiên quan sát cục diện thế này cũng cảm thấy nhàm chán vô vị liền vỗ Ngôn Ngọc, "Chúng ta cũng đi thôi, ngày mai còn phải đi làm."
Sau đó nhìn về phía Lệ Dạ Kiêu, "Nhị thiếu, từ từ uống nhé, tính bằng tài khoản của tôi được rồi.
."
Ba người trước sau ra khỏi phòng bao, Lệ Đình Tuyệt mang một thân hàn khí tiến vào thang máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2339111/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.