Bình thường cô không cần trang điểm đã vô cùng diễm lệ mà không ngờ dưới đôi tay khéo léo của cô ấy đã làm cô thay đổi hoàn toàn khác.
Mái tóc dài đen bóng hơi cuốn lên, tóc phía bên phải đầu được vén lên sau tai, điểm xuyết thêm chiếc bông tai màu tím hình hoa tường vi, đậm chất tiên nhân.
Mạc Thanh Tuyết quay đầu, có vẻ không vừa lòng, "Mễ Lị, vì sao cô làm cho cô ta biến thành xinh đẹp như thế mà tôi lại bình thường như này."
Người phụ nữ đứng đằng sau mấy người mặc trên mình một chiếc váy dài màu vàng, trang điểm hết sức tinh sảo, mười phần khí chất. Hai tay cô ta khoanh trước ngực, mắt phượng híp lại mỉm cười.
Trang điểm của Mạc đại tiểu thư mà tôi chỉ mất có nửa giờ còn ba tiếng rưỡi còn lại đều dùng trên người cô đó. Tôi đã cạn sức rồi.
Nói xong làm một số trợ lí trang điểm không nhịn được cười, Mạc Thanh Tuyết quét mắt lạnh qua, mấy cô gái vội vàng dừng cười.
Cô hung hăng quét mắt nhìn khí chất mười phần tiên nhân của Mạc Thanh Yên, ghen tị muốn phát điên. Nhìn lại bản thân trong gương, mái tóc uốn cong kết hợp với trang sức đính kim cương cùng hoá trang lộng lẫy, giống như phú quý đầy mình.
Cứ cảm thấy Mễ Lị cố ý chỉnh cô ta nhưng lại không thể hỏi trực tiếp. Cô ta bèn hi vọng lên trang phục mà mẹ lựa chọn cho mình phải hơn hẳn Mạc Thanh Yên.
Vì thế đứng lên, "Thay lễ phục đi."
Cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2339107/chuong-117.html