Lưu Nguyệt Nguyệt đưa Mạc Thanh Tuyết đến bệnh viện, Mạc Thanh Tuyết rất hưng phấn. Cô mặc kệ đứa bé này là ai, cô chỉ nhận định Lệ Đình Tuyệt là cha của đứa bé.
Lúc có kết quả kiểm tra, đúng như Lưu Nguyệt Nguyệt nói, cô mang thai vừa đúng 56 ngày. Bác sĩ hỏi cô, "Đứa bé này cô có muốn giữ không, hay là muốn bỏ?"
Bởi vì đưa cô đến không phải là đàn ông, mà là một cô gái, nên giống như là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mạc Thanh Tuyết mặt biến sắc, "Con của tôi, sao tôi phải bỏ nó chứ."
Sau đó tức giận đứng lên, đi ra ngoài. Lưu Nguyệt Nguyệt nhìn thấy tính tình này của cô, thật không hổ danh là nhị tiểu thư của Mạc gia, tính tình thật là doạ người.
Vì thế quay ra cười với bác sĩ, "Cô ấy không dễ dàng gì mới mang thai, anh nói như vậy cô ấy đương nhiên là không vui rồi."
Tại phòng siêu âm, Mạc Thanh Yên nhìn thấy trong ảnh siêu âm có một điểm nhỏ, cô đưa tay lên xoa bụng. Trong lòng tưởng tượng, sờ bụng cô nói, vợ yêu, anh nhất định sẽ yêu em và con thật nhiều.
Cô liền hạnh phúc muốn chết, mặt cười tươi như hoa.
Lưu Nguyệt Nguyệt nhìn bộ dạng vui vẻ của cô quay ra nói, "Tiểu Tuyết, bây giờ chúng ta đến Lệ thị, nói cho bố của đứa bé biết, các người có em bé rồi."
Cô rất mong muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Mạc Thanh Yên, giống như Khởi Vi vì bảo vệ bản thân mà bị ép đến chết, bản thân trong lòng cũng để lại vết khuất.
Cho nên cô rất hận, cô nhất định phải làm cho Mạc Thanh Yên sống không bằng chết.
Mạc Thanh Tuyết: "..."
Lúc này, cô làm sao có thể đi nói với anh ta, bọn họ cái ì cũng chưa từng làm qua. Người đàn ông như Lệ Đình Tuyệt, làm sao mà thừa nhận chứ.
Cô cũng không ngốc như vậy, vì vậy việc này tuyệt đối không được để người khác biết.
Vì thế cô quay ra nói, "Nguyệt Nguyệt, gần đây có phải cô thiếu tiền không, tôi cho cô hai mươi vạn. Nhưng việc tôi có thai, cô đừng nói ra ngoài, chuyện này tôi sẽ tự mình nói với anh ấy."
Lưu Nguyệt Nguyệt đúng là rất thiếu tiền, cho nên tự nhiên có được hai mươi vạn, đương nhiên vui vẻ rồi. Vì thế gật đầu liên tục, "Cảm ơn cô, tiểu Tuyết."
- ---------------------
Lệ Đình Tuyệt nằm trên giường cả buổi chiều, rất khó chịu. Muốn làm việc, nhưng Mạc Thanh Yên không cho, cướp lấy tệp công việc trong tay anh.
Không được, anh mới bị thương nặng. Không thể quá mệt mỏi được, cô hy vọng anh có thể sớm đứng lên được trở lại.
Tuy rằng không nhìn thấy được vết thương, nhưng nội thương cũng không thể xem nhẹ.
Nhìn cô thật giống như một cô vợ thích quản người, Lệ Đình Tuyệt nhẫn nại, tiếp tục khổ sở chịu đựng.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên miệng, hôn vài cái. Làn da mềm mại, có chút mùi hoa nhài vương vấn. Nhìn đến khuôn mặt nhỏ bé trắng như ngọc của cô, cô trừng mắt liếc một cái.
Lệ Đình Tuyệt, Anh đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ anh ta đối với người khác chăm sóc anh ta cũng như vậy? có chút tức giận.
Lệ Đình Tuyệt chau mày lại, " Tôi thích em, em không biết sao?"
Anh đã sớm nói rồi, đầu óc của tiểu nha đầu kia, cũng không biết cả ngày đang nghĩ cái gì? Điều quan trọng nhất lại không nhớ.
Khuôn mặt nhỏ của Mạc Thanh Yên nhăn lại, cô đương nhiên là biết anh ta thích cô, nhưng có thể thích bao lâu chứ? Vì vậy cô không dám bước tiếp, sợ cuối cùng người đau khổ lại là chính mình.
Cô cúi thấp đầu không nói, Lệ Đình Tuyệt trong mắt đều là sự tức giận, nha đầu kia vẫn không tin tưởng anh, thật là làm anh thương tâm.
Thực ra, tôi….. đã từng sinh con mà lại thích anh. Nửa câu sau vẫn chưa nói hết thì có hai người bước vào.
Một lớn một nhỏ, hai người nói chuyện, vẻ mặt rất giống nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]