Nghĩ đến cảnh tối qua anh ta chảy nhiều máu như vậy, cô thật sự rất sợ, phẫu thuật cũng làm lâu như vậy, cô không muốn xảy ra chuyện như vậy lần nào nữa.
Lệ Đình Tuyệt chăm chú nhìn, nắm chặt tay cô.
"Em đang lo lắng cho anh à?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên hơi hơi đỏ lên, mới ý thức được mình đang làm gì? Nhưng cô lại không phải đối gì, gật gật đầu.
Ngôn Ngọc cùng mấy y tá đi đến, Mạc Thanh Yên nhanh chóng rút tay ra, đi sang một bên.
"Cảm thấy thế nào?"
Ngôn Ngọc kiểm tra từng tí một, nhìn vết thương rất chăm chú. Sau đó ghi lại vào sổ, cuối cùng quay sang Mạc Thanh Yên.
"Tiểu Yên, cô cùng bọn họ đến hiệu thuốc kê thuốc đi."
Mạc Thanh Yên đồng ý một tiếng rồi cùng y ta ra ngoài.
Nhìn thấy Mạc Thanh Yên cùng mọi người ra ngoài rồi, Ngôn Ngọn kéo ghế lại ngồi xuống. Ngón tay thon dài nắm lấy bút, đầu ngón tay chuyển động.
Lệ Đình Tuyệt cười, Ngôn Ngọc cảm thấy rất rõ, tên tiểu tử này chỉ lúc nào tâm tình tốt mới biểu hiện như vậy. Nhìn dáng vẻ này, tiểu Yên cùng cậu ta thật sự đến với nhau rồi.
"Có chuyện gì cứ nói đi."
Lệ Đình Tuyệt đưa mắt nhìn, âm thanh khàn khàn, có chút yếu đuối sau khi bị bệnh nặng. Dù sao tối qua cũng mất nhiều máu như thế, thân thể yếu đi là chuyện bình thường. Mà anh ta rất hiểu Ngôn Ngọc, tên tiểu tử này có tâm sự gì đều viết hết lên mặt. Lúc mày nhìn bộ dạng nhíu chặt lông mày của cậu ta, anh liền nhìn ra được. Hơn nữa cậu ta còn bảo Mạc Thanh Yên tránh đi, hẳn là có chuyện liên quan đến vết thương.
Ngôn Ngọc ngồi thẳng người nói, "Vẫn chưa lấy được viên đạn ra."
Lệ Đình Tuyệt nheo mắt, "Không lấy được?"
Anh tin vào khả năng của Ngôn Ngọc, cậu ra không lấy được ra nhất định là có nguy hiểm. Lệ Đình Tuyệt chưa từng trải qua tình trạng như vậy nhiều, đợi đáp án của cậu ta.
"Vị trí viên đạn bị vây quanh bởi mạch máu, không có phương án nào chính xác, tôi không dám động dao."
Chỉ cần lệch lạc đi một li, tim anh ta sẽ ngừng đập ngay lập tức, vậy thì không thể cứu vãn được nữa, anh không muốn Lệ Đình Tuyệt gặp nguy hiểm.
Lệ Đình Tuyệt lãnh đạm thốt ra vài chữ, "Đừng nói cho cô ấy biết, cũng đừng nói với người nhà tôi."
Ngôn Ngọc hiểu anh ta là người như thế nào, cũng hiểu được tâm tình của anh ta. "Cậu thật sự không muốn hỏi ý kiến ai sao?"
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, "Tôi thật sự không muốn chết, bởi vì tôi vừa mới được ở bên người tôi yêu, có chút không nỡ."
Thật ra anh rất không nỡ rời đi, cô yếu đuối như vậy, nếu như anh không còn nữa, ai sẽ bảo vệ cô và các con của cô đây?
Anh là người sớm đã trải qua sinh tử, lúc trước cảm thấy sinh tử là chuyện bình thường, nhưng hôm nay anh thật sự có chút không can tâm, không nỡ chết.
Ngôn Ngọc đứng dậy, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu chết, nhưng sau này phải kiềm chế chút, dù sao trong cơ thể còn có viên đạn, không muốn chết thì nghe lời cho tôi."
Nói xong anh quay người bước đi, tâm trạng có chút không tốt, Lệ Đình Tuyệt đối với anh không chỉ đơn giản là một người bạn, mà càng giống như một người thân hơn, là cậu ta cho anh một cuộc sống mới, thì mới có anh ngày hôm nay.
Vì thế anh không thể để cậu ta chết được, tuyệt đối không thể. Cảm giác vô lực không thể nắm bắt này, anh rất không thích. Vì sao học nhiều năm y học như vậy? Nhưng đến người mình quan tâm cũng không cứu được.
Mạc Thanh Yên cầm thuốc đi vào, thấy tâm trạng của Ngôn Ngọc. Không tốt, cô hỏi anh, anh cũng chỉ nhìn.
"Bác sĩ Ngôn sao thế?"
Cô bỏ thuốc vào ngăn kéo, theo đơn của bác sĩ, cầm ra vài viên thuốc, rồi rót cốc nước. Đưa thuốc đến miệng Lệ Đình Tuyệt, sau đó bảo anh ta uống nước.
Lệ Đình Tuyệt nuốt thuốc xuống, con ngươi hiện lên vài tia không vui.
"Anh không bị liệt, đỡ anh dậy là được rồi."
Mạc Thanh Yên cười, "Bây giờ anh là người bệnh, phải nghe lời của em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]