Type: Nguyên Nguyễn
[3]
“Tiểu Hưu, em hãy nói thật cho ta biết, có phải ta đã nói sai gì không?”
Quỳ ôm má phải bị Lộ Thân đánh sưng, hỏi vậy.
“Bởi vì không biết giữa ngài và Lộ Thân tỷ tỷ đã xảy chuyện gì nên em cũng không dám đoán bừa. Có điều, cô của Lộ Thân tỷ tỷ vừa mất, ngài lại chuyển đề tài câu chuyện sang phương hướng kỳ lạ như vậy, đúng là không được ổn cho lắm.”
Tiểu Hưu nghiêm túc trả lời theo yêu cầu của Quỳ.
“Thôi, điều tra vẫn quan trọng hơn.”
Nói rồi Quỳ đi về phía nhà kho, Tiểu Hưu theo ngay sau nàng.
Bấy giờ ánh mặt trời chiếu vào phòng đã đủ sáng sủa, chiếu rõ đến từng ngóc ngách nhỏ của căn phòng bởi vậy việc điều tra của Quỳ cũng được tiến hành một cách thuận lợi. Đầu tiên nàng xem xét lại dàn chuông kia một lần nữa. Trên giá treo chuông và thân chuông đều bị phủ một lớp bụi dày. E là từ bốn năm trước khi Quan Vô Dật chuyển cả gia tộc tới nơi đây thì dàn chuông này chưa được dùng tới. Điều này cũng không có gì lạ, dù sao ở thời đại này thì loại nhạc cụ như chuông đã suy tàn đến mức không thể cứu vãn, hiếm có nơi nào dùng nó để tấu nhạc.
Quỳ đi vòng ra phía sau dàn chuông, quan sát những chiếc nỏ và mũi tên mà khi nãy nàng chưa thể ngắm ở khoảng cách gần. Có lẽ chúng không liên quan gì đến vụ án mạng, nhưng Quỳ vẫn coi chúng là một phần của hiện trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-te-mua-xuan/2315520/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.