Type: mit_mit
Trời đất chừ dằng dặc lâu dài.
Đời người đáng thương chừ vất vả suốt đời.
Người trước ta đành không đuổi kịp rồi.
Người sau nào đã biết là ai.(*)
(*) Hai câu thơ trích trong bài Viễn Du của Khuất Nguyên. Bản dịch của Vũ Bội Hoàng.
[1]
Xuân sắp qua, hạ đang về. Vàng anh đậu trên ngọn cây đang không ngừng hát vang. Lộ Thân nắm tay phải của Quỳ, dẫn Quỳ đi về phía dòng suối, còn tay phải của nàng thì lại ôm một cái chậu gỗ tinh xảo. Trên chậu có đặt lược gỗ, lược bí và khăn để lau khô tóc. Lần này các nàng không ra sông tự tận, cũng không phải để hái dâu, chỉ là đi gội đầu như đã hẹn mà thôi.
Trong Ly tao có viết, “Sớm ra gội tóc trên sông Vị Bàn”, nói về sinh hoạt của nữ thần Mật Phi, qua đó cũng có thể nhận ra tập tục của người dân trên đất Sở.
Hai người đi xuyên qua khe núi, hai bên là vách núi cheo leo, đi thẳng về hướng Tây. Tuy hẻm núi khúc khuỷu quanh co nhưng luôn luôn dẫn từ phía Đông sang phía Tây, ở cực Tây có một suối nước trong vắt. Giữa đoạn suối này và thượng nguồn, hạ nguồn đều cách nhau một thác nước, bởi vậy không thể theo dòng chảy đi ra khỏi núi. Cho nên không sợ gặp phải người ngoài khi đang đi trên đường hoặc đang gội đầu.
“Tiểu Quỳ không gọi Tiểu Hưu cùng đi có ổn không đấy? Ngươi có biết gội đầu thế nào không?”
Lộ Thân hỏi, lúc hai người ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-te-mua-xuan/2315514/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.