“Ngươi thật sự muốn rời bỏ ta sao?” Đây là câu nói đầu tiên của An Vũ Hiên trong suốt từ nãy đến giờ.
Rõ ràng ngữ khí không chút phập phồng, nhưng lại khiến Miên Dương nghe ra một tia thất lạc, tâm như tro tàn.
Ngay khi y vừa muốn nói gì đó, thì lúc này, Tiểu Nhạc vốn đang im lặng cũng đã bất ngờ trở tay, dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay y.
Âm thanh có chút run rẩy, trên gương mặt tà mị, lại lộ ra thần sắc suy sụp, đáng thương, nước mắt cũng bất ngờ “lộc cộc” rơi xuống, tựa như một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi.
“Ca ca… Đừng đi… Tiểu Nhạc… Thích ca ca…”
“Ca ca… Đừng vứt bỏ… Tiểu Nhạc…”
Vừa nói, đối phương còn vừa cưỡng ép lôi kéo bàn tay y, chậm rãi đặt lên lồng ngực lạnh băng của mình. Dùng ngữ khí ngây ngô nhất, nói ra lời tâm tình khiến người ta không cách nào chống cự.
“Trái tim… Rõ ràng… Đã không còn đập… Nhưng không hiểu… Vì sao…”
“Nơi này… Lại đau quá… Ca ca… Ta đau…”
Miên Dương không thể không thừa nhận, đối với bộ dạng mềm yếu, đáng thương này của hắn, y thật sự là không có nổi một chút sức chống cự nào.
Uy, đây rõ ràng là đang phạm qui một cách trần trụi mà!
Nhưng chưa dừng lại ở đó, có lẽ cảm thấy còn chưa đủ chân thành, vị hung thần cuối cùng kia, cũng đã nhanh chóng góp vui.
Sau khi tách y ra khỏi Tiểu Nhạc, đối phương liền giống như keo da chó, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-o-ngay-ben-nguoi/3331510/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.