Dùng đèn pin quan sát khắp nơi, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả, Miên Dương liền hơi ngưng thần, dự định tìm kiếm phương hướng mà thanh âm phát ra. 
Thế nhưng, đây rõ ràng cũng chỉ là tốn công vô ích, bởi vì giọng hát đó liền tựa như là từ bốn phương tám hướng truyền tới, không ngừng văng vẳng bên tai, căn bản không thể xác định vị trí cụ thể được. 
Cầm chắc đèn pin, Miên Dương liền thả nhẹ bước chân, tiếp tục tiến sâu vào trong tiệm vải, vượt qua từng tầng tủ gỗ, đi đến trong hành lang. 
Vừa bước vào, Miên Dương liền đã bị một đống bụi bặm xộc thẳng vào mũi, khiến y vội vã che mũi, nhịn xuống cảm giác muốn hắt xì. 
Cùng lúc đó, vốn còn đang dùng rất tốt, chỉ nghe 'ba' một tiếng, đèn pin trong tay Miên Dương cũng đã đột ngột dập tắt. Mặc cho y có dùng sức lắc lư hay đập mạnh thế nào, đều vẫn không thể sáng lên. 
Cuối cùng, Miên Dương liền dứt khoát cất đèn pin đi, tự dùng âm đồng của mình đến nhìn đường. Tuy rằng như vậy sẽ khiến tầm nhìn bị hạn chế hơn, nhưng ảnh hưởng kỳ thực cũng không phải là quá lớn. 
Vừa rồi, đứng bên ngoài, Miên Dương vẫn cảm thấy diện tích nơi này không lớn lắm. Cho đến khi đi vào, y mới biết, thì ra phía sau cửa tiệm chật hẹp, còn có một không gian lớn đến như vậy. 
Không cần nói cũng biết, theo đèn pin hỏng mất, cả hành lang cũng đã chìm vào trong bóng tối. 
Đương nhiên, theo thiết kế, hai bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-o-ngay-ben-nguoi/2659042/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.