Chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, đợi khi tỉnh táo lại, Miên Dương cũng đã lập tức xác định, nam tử trước mặt này tuyệt đối không phải An Vũ Hiên.
Bởi vì y nhớ rất rõ, bản thân vẫn còn đang ở trong mộng cảnh, An Vũ Hiên bây giờ cũng chỉ là một tiểu hài tử, thậm chí, cách lần cuối cùng cả hai gặp nhau cũng đều chưa tới mấy canh giờ, hắn sẽ không có khả năng lớn nhanh như vậy được.
Trừ phi, hắn mất khống chế.
Đương nhiên, nếu thật sự là vậy, y vẫn tin chắc rẳng, hắn có thể sẽ điên cuồng giết hết mọi người trong mộng cảnh này, thậm chí là tự mình giết mình, nhưng nhất định cũng sẽ không bao giờ tấn công y.
Bởi vì, hắn không nỡ.
Cho nên, Miên Dương rất nhanh cũng đã đoán được thân phận chân thật của người này…
Hắn hẳn là ca ca của An Vũ Hiên, tên gì thì không rõ.
Y chỉ biết, trong mô tả bối cảnh có nói, An Mạc Diễn bởi vì cảm thấy đôi mắt của An Vũ Hiên quá mức vẩn đục, không đẹp bằng ca ca mình, cho nên đã đào mất đôi mắt của ca ca hắn để thay vào cho hắn.
Chẳng trách vừa rồi, y lại cảm thấy đôi mắt thanh lãnh, mỹ lệ đó quen thuộc như vậy…
Mặc dù Miên Dương chỉ sững sờ trong chốc lát, nhưng trong lúc giao đấu, một khoảnh khắc như vậy cũng đã đủ để đối phương lấy mạng của cậu.
Trong nháy mắt, lưỡi kiếm sắc bén liền đã chém tới, tựa hồ là muốn trực tiếp đâm xuyên người Miên Dương.
Chỉ là, cũng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, từ trong bóng tối, một bóng người cũng đã đột ngột xông ra, chắn ở trước người Miên Dương.
“Ca ca, mau dừng lại!”
Mũi kiếm thế như chẻ tre, vạch phá không khí, cuối cùng liền ngừng lại ở cách chóp mũi của An Vũ Hiên chưa đến nửa phân.
Bị khí lạnh cùng sát khí phả vào mặt, chỉ là một hài tử, An Vũ Hiên cũng đã bị dọa đến cả người run lên. Nhưng dù vậy, bóng lưng nhỏ bé của hắn vẫn cứ kiên cường ưỡn thẳng, nhất quyết bảo vệ Miên Dương.
Nhíu mày, nhưng cũng quyết không nhân nhượng, nam tử liền lạnh lùng đưa tay muốn đẩy An Vũ Hiên sang một bên, lưỡi kiếm lại nhấc lên, tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định giết chết Miên Dương.
“Tránh ra.” Giọng nói của hắn cũng giống như kiếm của hắn, cho người ta cảm giác giống như một tảng băng, lãnh huyết vô tình.
“Ta không tránh! Ta tuyệt đối sẽ không để huynh tổn thương y!”
Bình thường, đối với người ca ca này, An Vũ Hiên có thể nói là vừa tôn kính lại vừa sợ hãi, chỉ cần đứng trước mặt đối phương thì ngay cả thở mạnh cũng đều không dám, càng đừng nói là cãi lại.
Thế nhưng, ngày hôm nay, không biết là vì cớ gì, hắn thế mà lại dám vì một ngoại nhân quen biết chưa đến mấy canh giờ mà chính diện đối nghịch với ca ca mình.
“Nếu huynh nhất quyết muốn giết y, vậy thì giết ta luôn đi.”
Bởi vì bốn bức tường của mật thất này đều có xây dựng cách âm, nên vừa rồi, khi Miên Dương đứng ở bên ngoài gọi tên hắn, hắn mới không nghe thấy được.
Sau đó, cửa mật thất đột ngột bị mở ra, hắn được tẩu tẩu bảo vệ, đã trốn vào trong góc khuất xa nhất của mật thất. Mà ca ca hắn thì lại cầm theo trường kiếm, lặng lẽ ẩn thân vào bóng tối, chủ động phục kích kẻ tiến vào.
Vốn đã sợ hãi đến co rúm người, cho rằng người tiến vào chính là phụ thân, nhưng giây phút mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, lại nghe thấy âm thanh đối phương, đầu óc An Vũ Hiên cũng đã hoàn toàn trống rỗng.
Nhất là khi chứng kiến lưỡi kiếm ẩn chứa phong mang không ngừng lướt qua thân thế đối phương, trái tim hắn đã giống như bị người siết lấy, căng thẳng treo đến trên cổ họng.
Thậm chí, cơ thể còn phản ứng trước suy nghĩ, không chút do dự liền tránh thoát sự can ngăn của tẩu tẩu, xông ra ngoài.
Bởi vì quá mức tức giận, lúc này, gân xanh trên cổ và trán của An Vũ Hiên cũng đều đã nổi lên. Ánh mắt tràn đầy bạo ngược, cho người ta cảm giác giống như một con sư tử đang bảo vệ lãnh địa.
“A Hiên!” Lần đầu nhìn thấy đệ đệ mình nổi giận như vậy, dù cho sát ý ngút trời, An Dạ Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu trường kiếm lại:“Hắn chính là người mà ngươi nói tới đó à?”
“Đúng vậy, nếu không phải y chỉ dẫn, lúc này ta và mẫu thân có lẽ cũng đã chết rồi, y chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta…”
“Nhưng hắn lai lịch bí ẩn, lại có thể biết được nhiều chuyện như vậy, chắc hẳn cũng không phải là người tốt gì. Chúng ta cần phải bắt hắn lại, trước hết tra hỏi một phen…” Cố đè xuống cảm giác mất kiên nhẫn, An Dạ Vũ liển chuyên tâm khuyên nhủ, muốn đệ đệ lấy đại cục làm trọng.
Nào ngờ được, chỉ cần nói đến chuyện gây bất lợi cho kẻ này, đệ đệ vốn luôn ngoan ngoãn của hắn đều sẽ giống như trúng phải bùa mê, giương nanh múa vuốt đối đầu với hắn.
“Không được, huynh dám!”
“Khụ…A Vũ, A Hiên…”
Ngay khi hai huynh đệ vẫn đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm, một giọng nữ suy yếu cũng đã vang lên, khiến cả hai lập tức bình tĩnh lại.
Không cam lòng liếc nhìn An Vũ Hiên, lại quăng cho Miên Dương một ánh mắt uy hiếp, An Dạ Vũ liền chạm vào cơ quan, đóng cửa mật thất lại, nhanh chóng chạy về trong góc tối.
Mà cùng lúc đó, nguy cơ qua đi, An Vũ Hiên mới phát hiện, thì ra vừa rồi bởi vì quá lo lắng, bản thân đã vô thức nắm chặt lấy bàn tay Miên Dương, đến tận bây giờ vẫn còn chưa bỏ ra.
Không biết vì cớ gì, có lẽ là nghĩ đến những lời cợt nhã của y trong sân nhỏ, sắc mặt của hắn cũng đã ‘bá’ một tiếng, lập tức đỏ lên, vội vã buông tay y ra.
Chỉ là, cũng không ngại ngùng mà chạy trốn, hắn vẫn đứng ở bên cạnh y. Rõ ràng là xấu hổ không thôi, đến mức giọng nói đều lắp bắp, nhưng vẫn thốt ra một câu như vậy…
“Đừng…đừng sợ, có ta ở đây rồi…Ta sẽ không cho phép huynh ấy làm hại ngươi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]