Úc Tinh mơ một giấc mơ.
Tiếng hát đêm giao thừa vang vọng, tuyết rơi lả tả.
Tử Thần nắm tay cô, Úc Tinh tò mò hỏi anh muốn làm gì?
Nhưng anh không nói, chỉ chậm rãi dắt cô, xuyên qua con phố náo nhiệt, đến căn nhà trọ nhỏ cũ nát.
Úc Tinh nhận ra điều gì đó... đây là đêm giao thừa năm ngoái.
Tử Thần không lên lầu mà đứng tại chỗ đợi cô.
Trong mơ, cơ thể Úc Tinh trong suốt, như một cơn gió xuyên qua cánh cửa cũ kỹ, cầu thang gỉ sét.
Cô nhìn thấy Tinh Tinh năm ngoái, vừa tròn 24 tuổi, đứng trên sân thượng, chỉ còn nửa bước nữa là rơi xuống.
Cô nhìn chằm chằm vào chính mình hồi lâu: vô số lần cô căm ghét, trách móc bản thân, như thể mình là tội đồ lớn nhất thiên hạ, nhưng bây giờ cô nhìn lại mình, cô thấy Tinh Tinh đó thật quá vất vả.
Cô bất chợt chạy tới, ôm lấy bông tuyết nhỏ bé đang lay lay sắp rơi.
Cái ôm đó dài vô tận.
Quan trọng hơn cả việc học cách yêu người khác, cuối cùng cô đã quyết định yêu chính mình.
Úc Tinh viết trong nhật ký:
Cảm ơn chính mình năm 24 tuổi, đã không chọn nhảy xuống từ sân thượng.
Chúa rải đậu vàng trên trần gian, nhưng điều tiên quyết là bạn phải sống đủ lâu.
Dãi nắng dầm mưa, mà mặt trời vẫn mọc.
……
Bên kia núi, bên kia mây, có một Quái Đàm Hoàng Tuyền.
Nơi đó có khu rừng đen rậm không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-le-quy-may-gio-roi-/3733346/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.