🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 



Úc Tinh đặt một tấm đệm bên cạnh anh, dùng chăn để cách ly với tuyết, như vậy cô có thể ngồi bên cạnh anh sưởi ấm, hâm nóng cơm nắm để ăn. Anh đủ cao lớn để che chắn hoàn toàn cơn gió lạnh thấu xương.



Úc Tinh thích ngồi trong vòng tay anh. Thỉnh thoảng cũng leo lên cao hơn một chút, cuộn tròn ở chỗ vai và cổ anh, đọc sách, viết nhật ký, cứ thế mà trôi qua cả ngày. Cho đến khi màn đêm dần buông xuống, rừng rậm lạnh đến mức không thể chịu đựng được nữa, Úc Tinh mới xoa xoa mặt, thu dọn đồ đạc, bò xuống khỏi người anh trở về căn nhà gỗ nhỏ để ngủ.



Nghe Ninh Ninh nói rằng anh cũng sẽ bị oán linh ăn thịt, Úc Tinh đã dành rất nhiều thời gian, dùng những gốc cây còn sót lại sau khi làm nhà gỗ để tạo ra một hàng rào bao quanh khu vực tuyết mà Ninh Ninh đang ngủ.



Mỗi đêm, cô đều cầm đèn pin đi tuần tra một vòng, đề phòng oán linh lẻn vào gặm chân Ninh Ninh.



Có lẽ là do Ninh Ninh đang ngủ đông.



Vào đêm ngày mười bốn mùa đông, Úc Tinh nhìn qua cửa sổ, thấy những đôi mắt xanh lục của oán linh đang lảng vảng trong rừng sâu.



Trước khi ngủ đông, Ninh Ninh đã tặng cô làn sương đen quấn quanh cổ, nên oán linh không dám đến gần cô; nhưng bây giờ oán linh lại nhìn Ninh Ninh đang ngủ say với ánh mắt tham lam hơn.



Trước đây chúng không dám bước vào rừng rậm, nhưng đêm nay chúng đã vượt qua

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-le-quy-may-gio-roi-/3731407/chuong-57.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Lệ Quỷ, Lệ Quỷ, Mấy Giờ Rồi?
Chương 57
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.