Chương trước
Chương sau
“Tiểu Ngư nhi là của ta, ngươi cút sang một bên.” Cảm thấy tranh giành như vậy quá không có ý nghĩa, Mặc Phong liền dứt khoát rút sạch quần áo trên người Diêu Vũ, để y trần trụi ngồi lên người mình.
Đồng thời, bàn tay cũng di dời, chuẩn xác bắt lấy du͙ƈ vọиɠ đang căng cứng của y, chậm rãi luật động, nhẹ nhàng ma sát lấy.
“Mặc Phong…” Gọi lên tính danh của nam nhân, Diêu Vũ kế tiếp liền đã bị động tác của đối phương làm cho khẽ kinh hô. Bởi vì, nam nhân này cư nhiên lại không chút báo trước, ngay cả y phục cũng không trút sạch liền đã đem dị vật to lớn nào đó đặt lên trên huyệt khẩu khép kín của y, trực tiếp tiến vào.
“A…Ngươi…”
Hoàn toàn há hốc, nói không thành tiếng, tuy đã không phải là lần đầu tiên, nhưng bởi vì chưa được thả lỏng qua, nên Diêu Vũ vẫn có cảm giác căng trướng đến khó chịu, tràng đạo cũng theo phản xạ co rút, khiến dị vật chỉ có thể tiến vào phần đầu.
Phân thân bị nơi ấm mềm kia bao vây, Mặc Phong chỉ có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn, chậm rãi cúi đầu, khẽ ngậm lấy vành tai ửng đỏ, vương chút mồ hôi của y, tỉ mỉ dùng đầu lưỡi mô tả hình dạng của nó.
Đến tận khi cảm nhận được thân thể y thoáng thả lỏng, tính khí trong tay cũng rỉ ra một chút dịch thể, Mặc Phong mới nắm bắt cơ hội, đem toàn bộ phần phân thân vẫn còn nằm ở ngoài kia triệt để tiến thẳng vào trong, đến tận khi kín không kẽ hở.
“A…” Thân thể phảng phất bị lợi khí xuyên thành hai nửa, hai chân Diêu Vũ liền run lên, hoàn toàn xụi lơ. Đan xen với đó, chính là kɦoáı ƈảʍ từ phía trước truyền tới.
Nhìn thấy Diêu Vũ cau chặt mi tâm, cũng như hành vi thô bạo này của Mặc Phong, Trác Thiên Hạo liền quên đi vừa rồi chính mình cũng đã làm như vậy, không vui mắng :“Hạ lưu.”
Vẫn còn chưa dạo đầu liền đã tiến vào như vậy, lỡ như làm y bị thương thì phải làm sao?
“Tiên hạ thủ vi cường mà thôi, có gì hạ lưu đâu chứ? Nếu ngươi không ngại, có thể cùng tới đây.” Có lẽ đã thắng qua Trác Thiên Hạo một ván, nên lúc này, thái độ của Mặc Phong đã không còn gay gắt như vậy nữa, trái lại, còn chủ động mời chào.
“Vả lại, cái miệng nhỏ này của y, so với tưởng tượng của ngươi lại còn phải mềm mại hơn…”
Mơ hồ nghe thấy lời nói vô sỉ của Mặc Phong, Diêu Vũ ngay tức khắc liền xấu hổ không thôi. Nhưng không hiểu vì sao, tính khí trước người lại càng thêm cứng rắn một chút, hậu huyệt cũng khẽ siết chặt, tựa như gián tiếp thừa nhận những gì hắn nói.
Chỉ là, có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy loại thuyết pháp này, Trác Thiên Hạo lại lâm vào mê mang. Mất tận vài hơi thời gian, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, biết được Mặc Phong đang nói tới chuyện gì.
“Ý của ngươi là…cùng một chỗ…” Thứ lỗi cho Trác trạng nguyên không thể giống Mặc Phong, mặt không đổi sắc nói ra những lời đó :“Làm sao có thể?”
Đây cũng không phải tam quan đổ vỡ nữa, mà là trực tiếp mở ra thế giới mới!
“Có gì mà không thể chứ? Bình thường ba chúng ta đều là như vậy…” Nhún vai, lười cùng Trác Thiên Hạo quanh co lòng vòng, vốn đã bị mị thịt mềm mại kia làm cho đáy lòng ngứa ngáy khó nhịn, cố gắng chịu đựng, Mặc Phong có thể nói với hắn nhiều như vậy cũng đã là nhượng bộ to lớn.

“Nếu ngươi không muốn, liền để Vệ Tử Khâm tới.”
Lâm vào trầm tư, tựa như có chút xoắn xuýt, nhưng rốt cuộc, Trác Thiên Hạo vẫn chậm rãi di chuyển tới, sau đó, bắt đầu khiến trong đầu Diêu Vũ nhảy ra mấy chữ…
A, nam nhân.
Eo bị nâng lên, vật to lớn của Mặc Phong liền từ trong thân thể y trượt ra một chút. Nhưng chưa để y có cơ hội thở dốc, thì một thứ cũng to đến quá khổ, không hề kém cạnh liền đã kề tới.
“Trác đại nhân…không muốn…sẽ hư mất…” Biết rõ cầu cạnh Mặc Phong không có ý nghĩa, Diêu Vũ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương, nài nỉ Trác Thiên Hạo.
Thế nhưng, bị loại ánh mắt này nhìn, Trác Thiên Hạo lại chỉ càng thêm kích động. Quan trọng nhất là, không cho hắn có cơ hội mềm lòng, Mặc Phong liền đã tiếp tục lên tiếng :“Đừng sợ, sẽ không hư đâu, trước đó em không phải cũng đem ta và Vệ Tử Khâm ‘ăn’ hết rồi à?”
Mặc Phong xem như đã nhìn ra, hiện tại, quan trọng nhất là phải đem Trác Thiên Hạo kéo xuống nước, để khác biệt giữa bọn họ càng kéo càng giảm.
Lời nói của Mặc Phong, tựa như sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến chút thương tiếc còn sót lại của Trác Thiên Hạo theo gió mà bay, hoàn toàn tuân theo dục hỏa, chậm rãi chen lấn vào trong nơi tiêu hồn kia.
“Hức…các ngươi đều là tên khốn kiếp…Mau rút ra…” Huyệt khẩu bị căng ra, loại cảm giác bị chen đầy này, dù cho trải nghiệm qua bao nhiêu lần, Diêu Vũ vẫn có cảm giác hoảng sợ không thôi, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ :“Ta muốn hưu các ngươi…một đám hỗn đản…phải hỏng mất…”
“Tử Khâm…Tử Khâm…” Đến tận khi phân thân của Trác Thiên Hạo cũng đã hoàn toàn thâm nhập vào trong hậu huyệt của mình, Diêu Vũ đã hoàn toàn vô lực, nức nở tìm kiếm trợ giúp của Vệ Tử Khâm.
Chỉ là, sự thật chứng minh, nam nhân một khi đã lên giường, thì căn bản đã không hề đáng tin cậy nữa. Nhìn xem gương mặt dính đầy nước mắt của Diêu Vũ, Vệ Tử Khâm chỉ mím môi.
Một lúc sau, mới giống như hạ quyết tâm, làm ra một loạt động tác nằm ngoài sức tưởng tượng của y :“Ngoan, Diêu Vũ, giúp ta liếm nó, có được không?”
“Không muốn…” Nhìn xem thứ đáng sợ trước mặt, Diêu Vũ liền nản lòng thoái ý, lắc đầu nguầy nguậy. Dù cho nó không tồn tại bất kì khí vị kỳ quái gì, chỉ là không ngừng toát ra từng sợi hàn khí, y vẫn cảm thấy sợ hãi.
Hắn…cư nhiên lại muốn y…khẩu giao?
“Diêu Vũ, nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể lựa chọn cùng bọn họ…”
Nói tới đây, Vệ Tử Khâm liền đã ngừng nói, để Diêu Vũ tự phán đoán vế sau. Chỉ là, từ ánh mắt quét qua hạ thân của y đến xem, liền đã có thể biết được, nam nhân ý đồ không thuần.
Quả nhiên, vốn đã kinh sợ, bị Vệ Tử Khâm hù doạ như vậy, Diêu Vũ liền càng sợ hãi gấp bội phần. Y thật sự không dám tưởng tượng, ba căn dị vật kia một khi thật sự tiến vào trong thân thể y thì sẽ xảy ra chuyện gì.

“Hức…không cần…ta sẽ chết…” Tựa như con mèo nhỏ, Diêu Vũ liền vội vã há miệng, không chút do dự đem vật nam tính của đối phương ngậm vào. Ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi, ở trên phần đầu khẽ liếm một chút.
Bởi vì lần đầu tiên làm loại chuyện như vậy, động tác của y cũng mười phần trúc trắc, mấy lần còn khiến răng cạ vào trên dị vật trong miệng, nhưng cũng không đem lại tổn thương gì cho hắn.
Chỉ là, đang ‘thực thi nhiệm vụ’, Diêu Vũ lại hoàn toàn không đề phòng được tập kích từ dưới thân truyền tới. Bởi vì nhìn xem y ngoan ngoãn thuận theo Vệ Tử Khâm, hai nam nhân nào đó đã có chút ăn giấm, bất giác đồng tâm hiệp lực, trừng phạt y.
“Ưm…” Hạ thể bị hai nam nhân luân phiên va chạm, mỗi một lần, vách thông đạo đều bị thúc đẩy đến căng ra, kɦoáı ƈảʍ tầng tầng lớp lớp, không thể ngừng nghỉ, Diêu Vũ suýt chút đã không thể tiếp tục động tác trên miệng.
Chỉ là, không để y kịp phản ứng lại, bàn tay của nam nhân trước mặt liền đã luồn vào trong đầu tóc của y, nhấn về trước, khiến cả thứ to lớn kia đều chui vào trong miệng y, chạm đến cuống họng.
“Ưm…ưm…” Không ngừng lắc đầu, đáp lại Diêu Vũ lại chỉ là từng cú va chạm của nam nhân. Nước mắt của y không khống chế được mà ứa ra, bị kɦoáı ƈảʍ xâm lấn hết thảy ý thức, hô hấp phảng phất đều sắp ngưng lại.
Hai nam nhân ở bên dưới vẫn đang không ngừng ra vào trong thân thể y một cách nhịp nhàng, tựa như đã sớm ước định tốt, động tác càng lúc càng thuần thục.
Trong không khí, chỉ còn đủ loại âm thanh ái muội đang vang lên. Cuối cùng, sau thời gian dài trôi qua, Diêu Vũ vẫn là không chống đỡ nổi, trực tiếp tiết thân. Cơ thể đạt tới cao trào, thông đạo mềm mại trong nháy mắt liền đem phân thân của hai nam nhân siết chặt, khiến bọn họ đều bất giác thả lỏng thân thể.
Đồng thời, ở phía trước, hưởng thụ miệng nhỏ của y phục vụ, sau khi ra vào thêm vài lần nữa, Vệ Tử Khâm cũng đã đem dịch thể toàn bộ phóng thích đến trên khóe môi của y, ác ý mười phần.
Kế tiếp, Diêu Vũ cũng không có khả năng dễ dàng được buông tha như vậy. Ba nam nhân hoàn toàn không biết mệt mỏi, không ngừng cày cấy trên thân thể y.
Mà kể từ ngày này, ba người bọn họ cũng đã hoàn toàn buông xuống khúc mắc, khiến người chịu khổ biến thành Diêu Vũ.
Rốt cuộc, một ngày này, không thể chịu được nữa, Diêu Vũ cũng chỉ có thể lựa chọn lén lút chuồn đi. Nhưng kết quả không cần nói cũng biết, có hôn khế ở đây, chưa quá nửa ngày, y liền đã bị bắt lại. Kế tiếp liền tiếp tục là một hồi ‘trừng phạt’.
Cuối cùng, dứt khoát, Diêu Vũ cũng liền không trốn nữa, cùng ba tên sắc quỷ kia tiêu hao. Dù sao, y là nam nhân, cũng sẽ không mang thai, sinh ra một đám tiểu quỷ. Cũng càng sẽ không tinh tẫn nhân vong, dương khí cạn sạch, dù sao, Chí Dương Thể vẫn còn ở đó.
Dù cho đêm trước bị lăn lộn thế nào, ngủ một giấc thức dậy, y liền đã eo không đau, chân không toan, sinh khí bừng bừng.
Nhưng đồng thời, việc này cũng sâu sắc cho y biết, ác thú vị của chủ thần.
Bởi vì công năng của Chí Dương Thể, thật sự là làm người suy nghĩ sâu xa.
---------------Toàn văn hoàn-------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.