Sự thật chứng minh, giống như thường khi, đợi khi nộ hỏa lắng xuống, lý trí dần tìm trở về, nhớ tới những lời bản thân vừa nói với Trác Thiên Hạo, Diêu Vũ liền có chút nghĩ mà sợ, vội vã nằm xuống đất giả chết.
Xem ra, cái đầu này của y quả thật cần phải tiếp tục làm lạnh rồi.
Sáng sớm, Diêu Vũ là bị khí lạnh làm tỉnh. Mông lung mở mắt, ánh vào mắt y liền chính là ba thân ảnh cao lớn đang co người, chen chúc nhau rúc vào trong lòng mình. Hình ảnh này, bất giác lại có chút mềm mại, ấm áp.
Diêu Vũ tỉnh dậy, trong nháy mắt liền bị ba nam nhân biết được. Bọn họ ngay tức khắc liền mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ hay mê mang nào, rõ ràng toàn bộ quá trình cũng chỉ là đang vờ ngủ.
“Chư vị, các ngươi thật ra đều là ảnh đế có đúng không?” Mi mắt nhẹ giật giật, Diêu Vũ liền vô lực cảm khái một câu, sau đó mới từ trên cỏ khô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Này vừa nhìn, Diêu Vũ suýt chút liền bị dọa chết khiếp. Bởi vì chỉ mới một đêm nghỉ ngơi, khoảng cách giữa y và vòng sáng cư nhiên đã thu hẹp lại chỉ còn hơn mấy trăm trượng.
Có lẽ, nếu y lại ngủ nướng thêm vài canh giờ nữa, thì bản thân rất có thể sẽ phải ra đi trong giấc ngủ, chết thế nào cũng không hay.
“Sao các ngươi không gọi ta?”
Nhìn thấy Diêu Vũ cuống quýt rửa mặt, chải đầu, thu dọn đồ vật bỏ vào trong ba lô, Mặc Phong liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-lai-xin-chut-duong-khi/1171320/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.