“Trịnh Khai Minh!” Lập tức mở cửa ra, song, Diêu Vũ lại phát hiện, bên ngoài đã sớm không còn thân ảnh của Trịnh Khai Minh. Trong không khí chỉ còn lưu lại một luồng âm khí nhàn nhạt, cùng với tiếng gào thảm thiết ở đằng xa.
Không kịp suy nghĩ, Diêu Vũ liền đã vội vã mang theo ba lô đuổi theo sau. Bởi vì bây giờ, Trịnh Khai Minh liền chính là người duy nhất biết được quá khứ của y. Y vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi gã, không thể để gã chết như vậy được.
Tốc độ của quỷ vật kia rất nhanh, nhưng Diêu Vũ lại càng không chậm. Bởi vì xung quanh đã được Mặc Phong ‘xử lý’ qua, nên y cũng không sợ tiếng bước chân của bản thân sẽ làm kinh động những ma quỷ khác.
Nhưng đồng thời, y cũng có chút lo nghĩ, liệu phía trước có phải là cạm bẫy hay không.
Chỉ là, so sánh với việc tìm lại ký ức, một chút nguy hiểm này đối với y mà nói, căn bản là không đáng để cân nhắc. Cho dù biết phía trước là nguy hiểm, y cũng chỉ có thể cắn răng xông tới.
Lỡ như không phải bẫy, mà là thật thì sao? Đến lúc đó, Trịnh Khai Minh chắc chắn sẽ phải chết, mà thân thế của y, cũng sẽ lần nữa trở thành mê vụ.
Âm khí lướt qua trong đêm, âm đồng của Diêu Vũ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vệt đỏ, căn bản là không có khả năng phân tích ra chi tiết cụ thể của nó.
Rốt cuộc, chạy hơn một khắc, vòng qua vô số khúc quanh cùng ngõ hẻm, đoàn âm khí kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-lai-xin-chut-duong-khi/1171304/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.