“Trác đại nhân…” “Gọi phu quân.” Giọng điệu của Trác Thiên Hạo rất bình thản, nhưng lại mang theo ý không tha, không cho phép cự tuyệt. [ Người chơi gặp phải công kϊƈɦ hệ nguyền rủa, kháng tính tăng 50%, ngăn chặn thành công.] Lúc này, âm thanh của hệ thống đã hoàn toàn bị Diêu Vũ lượt bỏ. Từ từ hé mắt, lông mi có chút run run, nhìn xem gương mặt phong thần tuấn lãng đang kề sát vào trước mặt mình, y liền thấp giọng gọi :“Phu quân…” Rõ ràng đã không còn quá nhiều nhân tính, nhưng lúc này, Trác Thiên Hạo vẫn có cảm giác kϊƈɦ động đến phát run. Không khống chế được, dùng bàn tay vuốt ve sườn mặt của người dưới thân. “Diêu…Vũ.” “Tiểu Vũ…của ta.” […] Có bị nguyền rủa ảnh hưởng hay không, Diêu Vũ không biết, cũng không hề bận tâm. Y chỉ biết, lúc này, nam nhân đã đem vạt áo của y triệt để thoát đi. Nửa người trêи chợt lạnh, làm y theo bản năng muốn níu giữ lại mảnh xiêm y kia. Thế nhưng, rốt cuộc, hai tay bị khống chế, y cũng chỉ có thể nghiêng đầu, cảm nhận bàn tay nam nhân đang từng chút một di chuyển đến dưới lưng của mình, đem nửa người trêи nâng lên một chút. Diêu Vũ không phải rất trắng, thậm chí còn có chút thua kém Trác Thiên Hạo, chỉ là, so với hắn, da của y lại lộ rõ ra một loại huyết sắc, sinh cơ bừng bừng. Thế nhưng, đó cũng không phải là thứ làm Trác Thiên Hạo quan tâm nhất. Thứ mà hắn chú ý bây giờ, liền chính là những vết sẹo mờ nhạt trêи người y kia. Tại sao trêи người y lại có nhiều sẹo như vậy? Hơn nữa, toàn bộ đều đã lành lặn, rõ ràng đã tồn tại từ rất lâu. Nhưng nhìn xem Diêu Vũ, Trác Thiên Hạo cũng không dò hỏi, mà chỉ yên lặng hưởng dụng ‘mỹ thực’ bày ra trước mặt này. “…Trác đại nhân…” Bị cảm giác như có dòng điện chạy qua ở trước ngực làm giật mình, Diêu Vũ liền không kiềm được mà nhẹ kinh hô. Chỉ là, bởi vì mở mắt, y ngay tức khắc liền nhìn thấy được hình ảnh nam nhân anh tuấn vô song kia đang làm gì! Hắn cúi đầu, ngậm lấy tiểu đậu đỏ trước ngực của y, tựa như trêu đùa một món đồ chơi mới lạ, không ngừng trằn trọc ɭϊếʍ lấy. Thậm chí, còn dùng cả răng nanh đến gặm cắn. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cả người Diêu Vũ trong nháy mắt lại càng trở nên khô nóng. Dị cảm trêи ngực truyền tới, tựa hồ cũng bị phóng đại hơn rất nhiều lần. “Ưm…phu quân, đừng…” Nhìn xem nam nhân không muốn ghẻ lạnh bên còn lại mà chuyển sang **** *** lấy nó, Diêu Vũ liền nức nở lắc đầu. Thế nhưng, hai tay giãy giụa không thành, lưng lại bị nâng cao, y cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận tình triều xa lạ này. “Phu quân…phu quân…đừng ɭϊếʍ mà…thật khó chịu…” Chỉ là, tiếng rêи rỉ của y lại chẳng khác gì xuân dược, thời thời khắc khắc cổ vũ nam nhân. Hắn càng thêm ra sức ɭϊếʍ cắn vật nhỏ đáng thương trong miệng, đem nó chà đạp đến sưng đỏ, tựa như mứt quả ngon miệng. Môi lưỡi của Trác Thiên Hạo lạnh lẽo, cùng thể nhiệt nóng bỏng của Diêu Vũ tạo thành tiên minh đối lập. Đến tận khi hai khỏa thù du nho nhỏ đều bị **** *** đến sung huyết, hắn rốt cuộc mới nuối tiếc buông tha cho nó. Chỉ là, lại tiếp tục ở trêи vùng bụng bằng phẳng, săn chắc hoàn toàn khác biệt với nữ tử của y gặm cắn. “Hức…phu quân…” Không biết từ bao giờ, Diêu Vũ đã theo bản năng ưỡn sống lưng, để nam nhân dễ bề hưởng dụng hơn. Ánh mắt y ʍôиɠ lung, đầu óc mơ mơ màng màng, tất cả giác quan đều chỉ tụ lại ở những nơi bị đối phương chạm vào. Loại kɧօáϊ cảm này làm y theo phản xạ có chút bài xích cùng sợ hãi, nhưng lại không cấm mong muốn đạt được nhiều hơn nữa. Trong tân phòng hồng quang lập lòe, mành trướng không biết đã buông xõa từ bao giờ. Mành sa che đậy hết thảy, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau. Đôi khi lại truyền tới tiếng nỉ non nhỏ bé đến khó phát hiện, làm người khí huyết sôi trào. Bình rượu trêи bàn không biết đã bị người quăng ngã bao giờ, nằm yên trong góc giường. Ngay bên cạnh, lại là một đống xiêm y rối loạn, bị vứt lung tung. Vượt qua rèm che, lúc này, ở trêи giường lớn, Diêu Vũ đang nằm nghiêng người về bên trái, cả người trần trụi, chỉ đắp lấy một tấm chăn mỏng. Hai tay cuốn lấy góc chăn, tự mình che kín miệng. Tóc của y xõa tung trêи giường, da thịt đều hồng thấu, đặc biệt là lỗ tai, đều đỏ như sắp nhỏ ra máu. Cả người đều đang cong lại, nhiệt khí lượn lờ. Phía sau, nam nhân đang chặt chẽ ôm lấy y. Hắn lúc này vẫn y quan nghiêm chỉnh, xiêm y không có một nếp gấp. Thậm chí, bởi vì không phải người sống, hơi thở cùng nhịp tim, hay nhiệt độ cơ thể của hắn hiển nhiên cũng sẽ không có chuyển biến gì. Chỉ là, bên trong nhãn thần lãnh tình lại đã sớm giăng lên một tầng âm sắc, u ám thâm sâu. Lúc này, ở bên dưới chăn đệm, hai ngón tay của hắn lại đang di chuyển trong nơi ướt át, chặt chẽ. Mà một mảnh đệm chăn xung quanh nơi đó, đều đã bị thấm ướt. “Ngươi thật nóng…” Trác Thiên Hạo đang nói thật, cũng không biết là vì rượu hay vì gì khác, thể nội của y thật sự là rất nóng. Làm hắn càng muốn xâm nhập vào sâu bên trong. Lời nói của nam nhân làm thân thể Diêu Vũ có chút đau. Nhưng thời khắc này, loại đau đớn do nguyền rủa đó, bất giác lại mang cho y một loại kɧօáϊ cảm khác biệt. Phối hợp với giọng nói khàn khàn, gợi cảm của nam nhân, đơn giản là tra tấn người đến phát điên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]