Sau khi không ngừng lôi kéo, Tiểu Hắc rốt cuộc cũng có thể theo trong ba lô đem hí phục từng chút một lôi ra.
Hí phục đỏ thẫm, triệt để nằm trêи sàn nhà, thoạt nhìn cũng thường thường không có gì lạ, căn bản rất khó đem nó liên tưởng đến linh dị vật phẩm.
Gấp không chờ kịp, Tiểu Hắc liền lập tức chạy nhanh, đem nó kéo đến bên người Diêu Vũ.
Bởi vì chiều cao hạn chế, cộng thêm bản thân Diêu Vũ đang đau đớn giãy giụa, Tiểu Hắc cũng chỉ có thể lôi kéo từng góc lại từng góc một phủ lên trêи đầu của y.
Lúc này, vốn đã thần trí mơ hồ, toàn thân phát lạnh. Diêu Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng, ma âm đang tác quái trong đầu mình đang giống như thủy triều, dần dần lắng xuống.
Khí lạnh quanh người, thời khắc này cũng phảng phất bị thứ gì đó rút đi.
Trong song đồng phản chiếu ra hình ảnh làn da của Diêu Vũ chậm rãi khôi phục lại huyết sắc, thi ban cũng nhanh chóng tiêu tan, bản thân y đều không giãy giụa kêu rêи nữa. Tiểu Hắc liền có chút mừng rỡ, ở trêи đỉnh đầu y đi lòng vòng, meo meo gọi.
Bên ngoài, tiếng kèn trống vẫn còn đang nổi lên như sấm. Nhưng nằm trêи đất, trêи mặt phủ lấy hí phục của Mặc Phong, Diêu Vũ lại tựa như một cỗ thi thể, động cũng không muốn động.
Không biết trải qua bao lâu, đến tận khi tiếng nhạc đi xa, chậm rãi tiêu tán, Diêu Vũ rốt cuộc mới hơi nhúc nhích ngón tay, từ trêи mặt đất ngồi bật dậy.
Bởi vì Diêu Vũ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-lai-xin-chut-duong-khi/1171259/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.