Chương trước
Chương sau
Diêu Vũ chỉ cảm thấy lông tơ trên người lúc này đều dựng đứng lên. Thật sự là không thể tin tưởng được một nam nhân lại có thể yêu mị đến như vậy.
Chẳng trách thái tử lại muốn đè hắn, nếu đổi lại thành y, y cũng...phi, phi...y là trai thẳng, tại sao lại sinh ra suy nghĩ nguy hiểm như vậy chứ!!!
Đúng lúc này, kẻ đang nằm trên mặt đất lại đột ngột cựa quậy, khiến sự chú ý của bọn họ đều bị dời đi.
"Đây là..." Ánh mắt nhập nhèm mở ra, đầu óc Cao Văn phải mất một lúc lâu mới có thể tỉnh táo lại. Chợt nhớ tới hình ảnh cuối cùng trước khi ngất xỉu, gã liền kinh sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của quỷ xoay người đang đứng bên cạnh, cùng hai thân ảnh đang ngồi 'dùng bữa' ở trên kia.
"Quỷ...quỷ...a...quỷ!!!" Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, song, Cao Văn vẫn là bị dọa đến đại hống đại khiếu, hai mắt trợn trừng, hoảng sợ nhìn xem nam nhân mặc hí phục, thoa đầy phấn trang, đang tươi cười quỷ dị trước mắt.
"Quỷ! Có quỷ!"
Nhìn Cao Văn bị dọa sợ mất mật, quỷ con hát liền thu liễm ý cười. Có chút ý vị thâm trường mở miệng :"Thật là làm người mất hứng. Ngươi tự mình lén lút chui vào đây, bây giờ nhìn thấy quỷ, lại sợ thành cái dạng này."
Loading...
Lúc này, Diêu Vũ cũng có chút không ngờ rằng, kẻ thoạt nhìn bình tĩnh, lão luyện nhất trong đám bọn họ, cư nhiên lại nhát gan như vậy. Xem ra, khi nãy ở trước mặt bọn họ, gã chỉ là cố tình làm ra vẻ.
"Này, ta nói ngươi đó." Không có tâm tình ngồi nghe đối phương hú hét, quỷ con hát liền buông đũa xuống, hứng thú thiếu thiếu nói :"Một là câm miệng, hai là ta dùng chiếc đũa này chặn họng của ngươi lại, chọn đi."
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp.
Nhưng lại mang đến hiệu quả vô cùng sáng tỏ. Trong nháy mắt, Cao Văn liền ngậm miệng lại, không còn dám la hét nữa. Chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào hắn.
Lúc này, thấy gã ngoan ngoãn, quỷ con hát liền vô cùng vừa lòng mà mỉm cười. Ánh mắt chậm chạp chuyển đến trên người Diêu Vũ, bất tri bất giác lại khiến y dâng lên linh cảm không ổn.
"Bây giờ, ta hỏi, ngươi đáp. Biết gì liền trả lời cái đó, không được giấu giếm, có hiểu không?"
Âm thanh của quỷ con hát tựa như ẩn chứa một loại ma thuật gì đó, khi rơi vào trong tai Cao Văn, liền khiến nhãn thần của gã đờ ra, sắc thái trong mắt trong tích tắc liền rút đi, đồng tử trở nên tan rã.
Cao Văn lúc này mang đến cho Diêu Vũ một loại cảm giác, gã phảng phất đã biến thành một con rối, bị người giật dây.
Hoặc rõ ràng hơn một chút, thì giống như là bị quỷ mê tâm trí. Trạng thái rất giống với y lúc ở trên hành lang.
Cũng còn may, lúc đó y kịp thời tỉnh lại, nếu không, e rằng y bây giờ cũng đã giống với đối phương, bị làm thành khôi lỗi, mất hết tri giác.
Trong lúc Diêu Vũ suy nghĩ lung tung, quỷ con hát lúc này đã bắt đầu tra hỏi Cao Văn, mở đầu từ những câu hỏi 'tương đối' bình thường.
"Tính danh?"
"Cao Văn."
"Ngươi đến từ đâu?"
"Địa cầu."
"....................."

Diêu Vũ phát hiện, quỷ con hát giống như luôn cố tình lảng tránh những vấn đề liên quan tới chủ thần và trò chơi.
Nhưng cũng đúng thôi, với loại năng lực chuyên dùng để 'dụng hình bức cung' này của hắn. Mấy mươi năm qua, từng đợt lại từng đợt người chơi buông xuống, có trời mới biết hắn đã từ trong miệng bọn họ biết được những gì.
Nói không chừng, so với người ở thế giới bên ngoài, hắn nắm được tình báo còn phải nhiều hơn.
Quỷ quái không đáng sợ, đáng sợ là quỷ quái vừa có năng lực lớn, lại vừa có trí tuệ cùng nhân tính của con người.
Tựa như nhìn ra Diêu Vũ đâm chiêu suy nghĩ, lúc này, quỷ con hát lại đột ngột cười khẽ, dẫn lửa lên người y, hướng Cao Văn trầm giọng hỏi :"Ngươi nhận biết y sao?"
'Y' ở đây là chỉ người nào, không cần nói cũng biết.
"Biết." Không ngoài dự liệu, bị quỷ con hát điều khiển, Cao Văn đã hoàn toàn đối với hắn trung thành tuyệt đối.
Mà một chữ này, chỉ vừa từ trong miệng gã phun ra, ngay tức khắc liền làm Diêu Vũ đứng ngồi không yên. Mồ hôi trên trán bắt đầu nhỏ giọt, nhưng y cũng không dám giơ tay đi lau.
Bởi vì lúc này, một đôi phượng nhãn ẩn chứa vài tia nghiền ngẫm đã nhìn chăm chú vào y, ý vị không rõ :"A...Nói như vậy ngươi cùng hắn còn là người quen nữa sao, Tiểu Ngư nhi..."
Nhưng cũng không chú mục vào Diêu Vũ quá lâu, hay để y giải thích gì. Lúc này, phảng phất như vừa mới cũng không có chuyện gì xảy ra, hắn liền hỏi tiếp.
"Mục đích ngươi trà trộn vào đây là gì?"
"Thành công ở đây qua đêm, sống sót đến sáng." Cao Văn không chút phập phồng liền đem chính mình bán.
Nhưng nghe xong 'mục đích' của gã, quỷ con hát liền không khống chế được ý cười bên trên khóe môi, thấp giọng giễu cợt :"Ở lại qua đêm? Các ngươi xem nơi này của ta là khách trạm à?"
"Đúng rồi." Lời nói vừa chuyển, hắn liền chỉ chỉ vào người Diêu Vũ, truy vấn :"Vậy còn y thì sao, mục đích của y cũng giống với các ngươi à?"
"Hay...y đến nơi này, là mang theo ý đồ hoàn toàn khác?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.