Có chút động tâm, song, Diêu Vũ vẫn là không dám lập tức tin tưởng Tiểu Dịch, bởi vì hình ảnh hắn ăn tươi nuốt sống bà ta khi nãy, vẫn còn đang hiện hữu trong tâm trí y, tạm chưa thể xoá đi.
"Ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Lão thái bà này lại là gì của ngươi? Hai người các ngươi có thù?"
Câu hỏi của Diêu Vũ xác thật là nhiều lắm, nhưng Tiểu Dịch vẫn có thể trả lời từng câu một, chậm rãi rành mạch :"Ta gọi Tiểu Dịch, giống ngươi, là người chơi."
"Về phần lão yêu bà này...bà ta cũng là một tên người chơi."
Người chơi?
Mi mắt hơi nâng, Diêu Vũ liền bất động thanh sắc đánh giá Tiểu Dịch cùng thi thể bị gặm cắn ghê gớm của Lưu Vạn Hoa. Nghi hoặc không chỉ không giải, trái lại, lại ngày càng thêm sâu.
"Không đúng! Nếu bà ta không phải là cư dân ở thế giới này. Vậy thì làm sao có thể ở trong ngày đầu tiên biết được nhiều thứ như vậy?"
Ánh mắt thảm đạm như nhìn đồ ngốc mà nhìn Diêu Vũ, Tiểu Dịch lại đột ngột quăng cho y một quả bom nặng ký :"Chẳng lẽ ngươi ngây thơ đến mức cho rằng, trò chơi quái quỷ này chỉ mới xuất hiện lần đầu tiên?"
Loading...
"Thế nào? Ngươi nói như vậy, giống như trò chơi này trước kia đã từng xuất hiện qua sao?" Diêu Vũ trong nháy mắt liền tìm ra được vấn đề.
"Đúng vậy. Cụ thể hơn, lần đầu tiên trò chơi này xuất hiện, chính là chuyện của mười năm về trước. Khi đó, vô số người, có tù nhân, dân thường, thậm chí là những đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-lai-xin-chut-duong-khi/1171138/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.