Chương trước
Chương sau
Tà áo màu đỏ xuất hiện khí thế hùng mạnh được che dấu rất kỹ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như lưỡi kiếm, phong thái cao ngạo nhìn Cảnh Dương, nhẹ nhàng nói: "Cảnh Dương, ta đã nói đệ đừng nên khiêu khích tính nhẫn nại của ta."
Cảnh Dương nhìn thấy Hàn Tâm thì hừ lạnh, nhưng cũng ngưng xuống tay: ""Ta không thể để mối nguy hiểm này ở lại được."
"Có nguy hiểm hay không cũng là đệ tử ta thu nhận, ta không sợ, ngươi sợ cái gì?"- Hàn Tâm nhẹ nhàng vuốt tóc, ánh mắt tĩnh lặng như nước.
"Ta chính là lo cho tỷ, nếu cứ thế này độc..."
"Đủ rồi."- Hàn Tâm khẽ quát.
"Được, tỷ cố chấp như vậy thì ta sẽ lấy quy tắc của tỷ ra, hắn, dẫn tình nhân lên vạn chấp cầu tình tứ, lần trước Hồng Liên đến đây đã bị tỷ phạt giam trong Thiên Vi Diệu Hỏa 49 ngày, còn hắn?"- Cảnh Dương chỉ về phía Chí Kiệt nói.
"Ta không cần ngươi dạy ta phải làm gì."- Hàn Tâm sát khí bắt đầu lan tỏa. Dẫn tình nhân lên vạn chấp cầu tình tứ? Đệ tử nàng lúc này cũng to gan thật.
Hàn Tâm quay sang Chí Kiệt, cùng lúc hắn ngước lên, hai đôi mắt giao nhau.
Sư phụ, sẽ không tin lời hắn ta chứ? Ánh mắt này của người rất kì lạ.
"Tỷ, cái đồ không biết phân phải trái đúng sai."- Cảnh Dương tung chiêu về phía Hàn Tâm, nàng nhanh chóng đỡ lấy, hai bên cứ thế giằng co.
Cho đến khi...
Hàn Tâm phun ra một ngụm máu, đồng thời lơ là bị nội lực của Cảnh Dương đả thương. Nàng ngã xuống, Chí Kiệt kinh hãi chạy đến: "Sư phụ, không sao chứ?"
Nhưng Hàn Tâm không trả lời, Cảnh Dương không ngờ nàng lại thu nội lực, vô tình đả thương nàng, hắn chạy đến, đẩy Chí Kiệt ra sau đó bắt mạch cho nàng, một lúc, hắn quay sang Chí Kiệt, ánh mắt phẫn hận: "Tất cả điều tại ngươi, chết tiệt."
Chí Kiệt chỉ lo lắng nhìn Hàn Tâm, Cảnh Dương định đánh Chí Kiệt nhưng vừa giơ tay đã bị Hàn Tâm nắm lại. Cảnh Dương khó hiểu nhìn Hàn Tâm, nàng lắc đầu, nhìn thấy vết thương của Hàn Tâm không nhẹ liền đỡ nàng lên, rời đi. Chí Kiệt đuổi theo nhưng bị Cảnh Dương ngăn lại.
Bóng người quen thuộc, theo làn sương mà biến mất.
---------------
Hàn Linh Điện, vẫn phong thái lạnh lẽo đó mà ngự trị một đỉnh núi.
Tất cả ma tinh quỳ xuống hành lễ: "Bái kiến ma vương thần tôn."
Cảnh Dương dìu nàng vào, vận công trị thương cho nàng.
Một lúc sau. Hắn nhìn nàng, tức giận nói: "Thật ngu ngốc, ngươi... hazz, rốt cuộc ngươi cũng kích động ma tình độc rồi."
"Ta biết."- Hàn Tâm nở nụ cười thê lương: "Một lần nữa, lại thêm một lần nữa rồi."
Một lần nữa nàng động tâm.
"Ngươi biết ma tình phải dùng máu của người mình yêu giải, ngươi nỡ giết hắn sao?"- Cảnh Dương nhìn nàng, đau lòng.
Hàn Tâm im lặng không nói.
Cảnh Dương tiếp tục: "Năm đó Mạc Phi cũng vì việc này mà..."
"Ta biết."- Hàn Tâm ngắt lời, nàng như là sợ phải nghe câu nói phía sau, nàng trốn tránh: "Sẽ không có chuyện đó đâu, ngươi yên tâm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.