Tùng…Tùng…Tùng… 
Mặc dù rất luyến tiếc, nhưng lớp trưởng vẫn phải đứng dậy thu bài. Người ngồi bên cạnh cậu nhanh chóng lủi mất. 
Dân tình đưa bài cho cán bộ, phát hoảng…nhìn tay cậu, nâu nâu đỏ đỏ bám thành cặn, trông rất là khủng khiếp…vì đâu ra nông nỗi ấy??? 
Là ai làm gì lớp trưởng của họ? 
Là ai? 
Mà không, mặt lớp trưởng tươi như hoa thế kia, ai làm gì nổi, trước giờ học vẫn không sao… 
Vậy…Lẽ nào… 
Không thể thế chứ…có 100 câu trắc nghiệm thôi mà? Chẳng nhẽ lớp trưởng học nhiều, tẩu hỏa nhập ma, tự mình hành xác??? 
…. 
Lúc Vũ Phong kiểm bài xong xuôi, Nguyệt Dương cũng vừa hay trở lại, tay cầm túi ni lông nhỏ, đưa cho cậu: 
-“Tôi vừa lấy ở phòng y tế, cầm đi…” 
Cậu lặng thinh lấy sách vở bỏ vào cặp, coi lời nói của ai đó như gió bay. 
Có người tức! Từ trước toàn cô chơi trò im lặng với cậu thôi, đây là lần đầu tiên cậu chơi trò đó với cô, điên mà… 
-“Nguyệt Dương…” 
Huy gọi. 
-“Ừ, sao bạn…” 
-“Tới lượt lớp mình trang trí bảng tin nhé, lớp chỉ có mấy người vẽ đẹp nhưng mấy lần trước các bạn ấy làm rồi, lần này bạn phụ trách nhé!” 
-“Okie, không có gì!” 
-“Nếu sợ nhiều quá thì tớ ở lại cùng cũng được, sợ bảng lớn, vẽ hơi lâu…” 
-“Ơ, vậy thì tốt quá…” 
Tiếc cho Nguyệt Dương là, lớp phó văn nghệ đã bắt gặp ánh mắt khủng bố của cán bộ cấp cao…Cậu đành trả vờ cầm điện thoại đọc đọc, rồi lấp liếm: 
-“Chết mất bạn ơi, mẹ tôi nhắn về có việc, bạn làm một mình nhé!” 
Hà Dương bật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet/17592/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.