Tay cầm bức vẽ mà run run, phải mất cả tối hôm qua, cậu mới hoàn thành tác phẩm, và cũng phải đắn đo mấy tiếng mới dám kí tên DMM – Wind.
Không biết Nguyệt Dương đã nhận được bản scan chưa?
Thông minh như vậy, những lần trước, cậu hỏi, không đoán được, chứ lần này, chắc phải nghĩ ra chứ, rõ ràng như thế mà!!!
Hi vọng, lần này sẽ mở ra một trang mới cho hai người.
Có thông báo mail mới, Vũ Phong nín thở click vào hòm thư đến, hồi hộp hơn bao giờ hết.
Mặt cậu ngắn tũn…
Hà Nguyệt Dương cũng vẽ, mà là 6 bức tranh nhỏ lồng ghép thành một câu truyện. Bức đầu giữ y nguyên bức của cậu.
Từ bức thứ hai, thằng con trai bị đấm, đá, tát…chà đạp không thương tiếc.
Tới cuối cùng, là hình ảnh đứa con gái kiêu ngạo, còn thằng bé thì quỳ gối van xin, khúm núm ôm lấy chân con bé.
Bên dưới kí:”D… Me May…P/s: Lần sau chửi thì chửi thẳng, không phải viết tắt, hèn!!!”
Đất trời cái IQ154…lại một lần nữa khiến cậu méo cả mặt. DMM…ngọt ngào như vậy mà với Hà Nguyệt Dương, thành một câu chửi mất dậy như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, phải, chắc chỉ có cậu ta mới hoang tưởng đến mức đó được thôi!
Quá là chán, cậu gõ gõ, gửi tối hậu thư cuối cùng tới Nguyệt Dương:
‘Nguyệt, tôi xin lỗi về thời gian vừa qua
Giỏi, công nhận cậu rất giỏi, tôi chịu thua
Uẩn khúc của chúng ta, tạm gác lại đi!!!’
Hà Dương nhận thư, lúc đầu liếc qua, cảm thấy hơi nguôi nguôi, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, đã điên cả người…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet/17580/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.