-“Này, có cần thiết phải mất lịch sự thế không, nước còn chưa mời…”
Hà Dương hất cằm:
-“Bình đấy, bên góc phải, ở trên phòng chỉ có nước lọc thôi, tự rót, uống nước ngọt thì xuống tủ lạnh dưới nhà, nhân tiện cầm tôi lon nước dâu lên đây!”
Lườm lườm, nhưng lớp trưởng vẫn nể mặt người bị bệnh, xuống lấy hai lon nước ép dâu.
-“Đây!”
-“Hai lon cơ à, tốt thế”.
-“Một lon của tôi!”
Hà Dương đã tỏm tẻm gói thịt bò khô từ lúc nào, vừa ăn, vừa uống, mắt vẫn dán màn hình.
-“Tôi mang vở cho cậu mượn nữa này…”
-“Để lên bàn học đằng kia…”
Còn không được nổi lời cảm ơn, hix. Biết vậy đã không trốn tiết thực hành tới thăm cậu ta, sự đã rồi, đành dầy mặt:
-“Phim gì đấy…”
-“Phim hay”
-“Tôi xem với nhé, người ta bảo xem hai người hay hơn đấy…”
-“Tùy.”
Chưa hạ được mông xuống giường, cậu đã bị quát.
-“Ai cho ngồi trên đây, ghế đằng kia, xem thì ngồi đó, không thì về!”
Phong lầm lũi nghe lệnh, vẻ mặt rất là đáng thương.
Dương chỉnh lại máy tính.
-“Không cần, cứ xem tiếp cũng được”
-“Thôi, tôi cũng muốn xem lại, có vài đoạn chưa được thấu”
Hai bạn trẻ ngồi xem phim.
Vũ Phong xưa nay ghét nhất mấy thể loại sướt mướt này, thỉnh thoảng liếc nhìn cô bạn, thấy cậu ta khóc lóc sụt sùi, trông rất thương tâm.
Hiếm thấy Hà Nguyệt Dương khóc.
Thành ra, cậu tò mò, cũng cố dùng cả bộ não để tập trung xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet-2/1914384/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.