Tối đó, về nhà, có người nằm trên giường mơ màng, tay sờ lên môi, cười tủm tỉm.
Lại có người, đứng trước gương dùng khăn mặt chà sát qua lại, tưởng tượng ra lúc đó, mặt đỏ bừng bừng, ức, ức, ức muốn chết…
Nụ hôn đầu đời, first kiss thiêng liêng của cô.
Ruột đau như cắt, nước mắt tràn trề.
Nhưng từ đã, thế có tính là nụ hôn đầu không? Làm gì mà tính chứ, người ta hôn, môi lưỡi quấn quít, nồng nồng thắm thắm, đây chỉ làm chạm nhẹ thôi mà.
Ví như là đi xe buýt đông, xóc, tự dưng chạm vào một người lạ, môi cũng chạm vào, thế đâu gọi là hôn?
Tự an ủi, cuối cùng Nguyệt Dương quyết định – một quyết định cực sáng suốt, nếu mai sau có người yêu, cô sẽ vẫn bảo với anh ý, nụ hôn với anh ý mới là first kiss…còn hôm nay, coi như là bị chó dại cắn thôi.
Ngoáy qua mấy bài lượng giác, đặt bút xuống, cô khẽ thở dài, rốt cuộc phải làm sao…nếu không vì Nguyệt Anh thích hắn, thì hắn có tung ảnh nóng cô cũng không sợ.
Công chúa Moon bóp trán, cố gắng nghĩ ngợi, phân tích, bây giờ phải nịnh chó già Wind như nào đây, xin lỗi ư, buồn nôn quá, nhưng mà có cách khác không???
-“Tỷ, tỷ ơi….haha…”
Tiếng Hà Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
-“Làm gì mà cười như con điên thế?”
-“Tỷ đọc truyện này chưa, buồn cười lắm…”
-“Truyện gì?”
-“Tình yêu của công chúa và con chó”
Tự dưng thấy giật mình, Dương hỏi ngập ngừng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet-2/1914371/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.