P/S: Bên cạnh là video bài hát mà Phong chọn, các nàng có thể vừa nghe vừa đọc truyện!
Hà Nguyệt Dương ngồi từ xa tất nhiên cũng nhìn thấy muội muội, muội ấy quả thực rất nổi bật, là hai chị em sinh đôi, nhưng cô so với muội ấy, có lẽ chỉ là cái bóng.
Cho nên, nếu có một sự lựa chọn, giữa cô và muội, người ta chắc chắn chọn muội.
Ai cho phép cô buồn? Ai cho phép? Rồi sau này lớn lên, họ tiến sâu hơn, kết hôn, sinh con…nếu cô cứ như thế này, chẳng phải tự xây mồ chôn mình sao?
Nguyệt Dương ơi là Nguyệt Dương…mau mau thoát khỏi cái hố đó đi!!!
-“Hey…”
Tiếng Hùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương.
-“Hey!”
Cô nhanh chóng lấy lại tâm trạng vui vẻ.
-“Ngây người thế…xấu hổ với bạn quá!”
Dương cười.
-“Xấu hổ gì đâu, cũng chỉ là một trận bóng thôi mà, có gì quan trọng…mình lại thích chiến thuật của bạn, rất độc đáo”
Hùng ngại:
-“Dương rất là biết an ủi người khác nhé, xuống căng tin uống nước đi…”
-“Ừ…”
Lúc cô bước xuống các bậc khán đài, tay cậu đặt sẵn sau lưng, nếu cô có ngã, cậu có thể phản xạ ngay lập tức…
Cậu chắc không thể ngờ, hành động lịch thiệp đơn giản vừa rồi, đã khiến bản thân bị vào danh sách đen của ai đó!
Chỗ nào có Vũ Phong, chỗ đó người đông như kiến, lúc cậu bước vào căng tin cũng vậy, Hà Nguyệt Anh đi theo thấy nhức cả mắt, cô khoác tay anh; cô muốn bọn chúng biết, anh ấy…chỉ là riêng của cô.
Cô tiến tới chiếc bàn tỷ tỷ đang ngồi với trai lạ, người này, cũng được ra phết.
-“Tỷ tỷ…”
-“Nguyệt Anh!”
Dương quay sang Hùng, giới thiệu:
-“Chị em sinh đôi với mình…”
Hùng vẫy tay chào Nguyệt Anh:
-“Hai chị em giống nhau thật đấy, cùng rất xinh…”
-“Người ta đã bảo là chị em sinh đôi thì tất nhiên phải giống rồi, nói thừa”
Phong bổ sung, rất không lịch sự.
-“Mọi người uống gì mình gọi?”. Hùng hỏi.
Phong đã lên tiếng:
-“Chị ơi cho bọn em hai nước dâu, một nước cam…”
Đoạn, cậu hất hàm với Hùng, bạn nam Lý 1 hiểu ý, gọi một cacao. Hà Nguyệt Anh há hốc:
-“Anh Phong, anh chuyển sang uống nước dâu từ bao giờ thế?”
-“Ừ, nghe nói uống nước dâu nhiều tốt cho sức khỏe…”
Phong đáp bừa, Nguyệt Anh nhanh nhảu:
-“Chị ơi em cũng uống nước dâu, cho bọn em ba nước dâu, một cacao…”
Hùng không muốn chơi trội, nên cũng gọi theo ba người kia, rốt cuộc bốn người cùng uống nước dâu.
Cuộc trò chuyện của bốn bạn ý khá là vui vẻ…bạn Hùng thì tự nhiên quá, có gì muốn nói riêng, quay sang bạn Dương nói nhỏ vào tai…bạn Dương thấy hay ho, mặt đỏ ửng, môi cười chúm chím, lại quay sang, thầm thì vào tai bạn Hùng, phía đối diện, hai con người kia đã sắp điên luôn!
Khác với Vũ Phong yên lặng, Hà Anh lên tiếng:
-“Ê, hai người kia, có gì mà thủ thỉ thủ thỉ thế, chia sẻ với chứ…các người tình tứ cũng phải nể nang chứ…”
Hà Dương ôm bụng cười, cố gắng lắm mới cất tiếng:
-“Muội, chuyện này muội không hiểu được đâu…”
Hùng cũng nghiêng ngả:
-“Hay mình giờ đi xem đi…”
Dương lập tức gật đầu, hai người nhanh chóng đi trước, Nguyệt Anh vẫy chào, nhìn sang bên cạnh phát hoảng:
-“Anh Phong, anh sao vậy?”
-“Không có gì, chị ơi tính tiền cho em với!”…”Về thôi Nguyệt Anh, anh cũng tới giờ thi bơi rồi…”
…………………..
Vũ Phong thi môn của mình xong, giành giải Ba, cũng không ở lại chia vui với các bạn, cậu nhanh chóng chạy ra sân vận động, nơi diễn ra phần thi chạy dài.
Khán giả cổ vũ cho phần thi này cũng chẳng có mấy người. Nhưng đúng như cậu dự đoán, cái thằng lớp Lý 1 đó nó đã lảng vảng ở đây.
Lớp trưởng Toán 2 hớt hải chạy tới, gọi bạn:
-“Hùng, Hùng, hình như thầy tổng phụ trách gọi cậu, có việc gì gấp lắm!”
-“Vậy sao?”
-“Nhanh lên, không thầy đợi, cậu biết thầy nóng tính mà…”
Mặt Hùng ngắn tũn, liếc về phía trước một cái, bất đắc dĩ trở về trường.
Lúc đầu, khoảng cách của Hà Nguyệt Dương với các đối thủ là con số 0. Sau dần, tiếng còi vang lên, một loạt đã vượt lên trước cô.
Một cơ số phút sau…
Có bạn đã về tới đích, các bạn khác cũng gần về tới…mà bản thân cô, mới được 400m thôi mà tưởng sắp ngất rồi, đúng là cái tội lười suốt ngày đọc truyện ở nhà, bây giờ mới phải trả giá đắt.
Ngồi xuống nghỉ một lát.
Lại đứng dậy…hôm nay, dù có phải bò cô cũng nhất định phải về được phía đó ghi tên điểm danh cho lớp…cả lớp thi đấu vất vả, không thể vì cô mà tụt hạng.
Hà Nguyệt Dương cố đứng dậy,bước từng bước khó khăn.
-“Hít thở sâu vào!”
Có tiếng quát, cô nhìn sang bên cạnh…lớp trưởng làm gì ở đây cơ chứ?
-“Lớp sợ cậu bỏ cuộc làm giảm thành tích nên tôi đại diện tới đây giám sát!”
Hà Dương vừa thở vừa nói:
-“Cậu…yên…tâm…mà…về…đi…có…chết…tôi…cũng…về
…tới … đích”
Phong cười:
-“Ai mà tin được…”
Cô mệt tới mức, chẳng thèm tranh luận với cậu, dùng hết sức tiến về phía trước!
Nhìn cô tái nhợt tái nhạt, ai đó xót…nếu mà không có người giám sát, chắc cậu vác cô chạy về cho xong. Hà Nguyệt Dương cứ như thế này, tối mới tới đích mất.
Một đoạn, Phong bảo:
-“Hà Nguyệt Dương, hàng sáng cậu có đánh răng không thế?”
Cô quay sang, ngây thơ nói:
-“Có…”
-“Thế sao mà hôi thế, tôi ngồi cạnh cậu mà không thể chịu nổi, hôi không thể tả được…”
Hà Dương vừa thẹn vừa tức:
-“Hôi sao cậu còn ngồi cạnh tôi…sao không xin chuyển chỗ…”
-“Thì tôi là tôi tốt thế đấy, tôi sợ các bạn lớp mình chịu khổ, rồi loan tin bêu xấu cậu, nên tôi quyết định ngồi cạnh giữ bí mật cho cậu….”
Cậu quay sang, nhìn biểu cảm của cô rất là đáng thương, cô lí nhí:
-“Hôi thật à?”
-“Ừ, hôi…cả áo quần cậu nữa, cả người cậu nữa, không hiểu cậu có giặt không, hàng ngày có tắm không mà cậu cứ tới lớp là có mùi hôi rình cả lên!”
-“Rất là kinh tởm cậu biết không? Con gái con nứa!!!”
Người cô thích thầm không thích cô, cô cũng chẳng cần; đằng này cậu còn thấy rất kinh tởm cô…một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, Hà Nguyệt Dương buồn chán, cô cố gắng bình tĩnh mà không thể…cảm giác mũi cay xè, nước mắt đã chực rơi ra…
Không, cô không muốn khóc trước mặt cậu, không bao giờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]