Trong căn phòng màu trắng ngà, người con trai với đôi mắt thâm quầng đang ôm chặt người con gái, đầu anh áp ngực cô, lo lắng theo từng nhịp tim.
Ai đó bực bội xả một bầu ức hận.
Ai đó lặng lẽ lắng nghe, nước mắt lặng lẽ chảy.
Là ảo giác? Nguyệt Dương cũng không rõ, nhưng mùi bạc hà gần gũi, giọng nói quen thuộc, làm cô thấy hạnh phúc…
-“Thôi không chửi cậu nữa, cậu thích ngủ bao lâu cũng được, bao lâu tôi cũng đợi…”
-“…”
-“Nguyệt, có nghe thấy không?”
-“Nguyệt à…hát cho cậu nghe nhé, thấy tôi hát hay thì dậy khen tôi nhé…”
You are the love of my life
I knew it right from the start
The moment I looked at you
You found a place in my heart.
…..
You are the love of my life
And I thank god I’m alive
To spend my lifetime with you
You are the love of my life.
…..
Từng câu từng từ, da diết da diết…
Mái tóc được ai đó xoa xoa, anh nghe tiếng gọi nhè nhẹ:
-“Phong!”
Cả người cứng đờ…
Anh nhìn cô… và chỉ nhìn!
-“Phong!”
Cô lại gọi, nhưng anh đã vội vã ra ngoài. Một lát, theo anh là mấy bác sĩ đi vào. Họ khám qua cho cô, dặn dò vài câu rồi đi.
Căn phòng giờ chỉ còn hai người, lúc trước Nguyệt Dương thấy ấm áp bao nhiêu, thì giờ lạnh lẽo bấy nhiêu.
Có người cố nén giận, giọng nói trầm trầm:
-“Cậu làm gì mà tới nỗi thiếu máu, cái vết ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet-2/1914298/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.