Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời cao mà trong xanh, Nguyệt Dương mở bài nhạc, vừa đi vừa ngân nga hát.
Ngó tới chiếc khăn len đan cho ba, không biết ba có thích không nữa. So với ngày xưa, bây giờ tay nghề của cô cũng gọi là kha khá.
Xe của Nguyệt Anh cũng tốt thật, đi êm ru, nó cái gì cũng lo cho cô, nghĩ tới Hà Dương lại cảm động.
You are the love of my life
And I thank God I am alive
…
Nhạc chuông đổ, cô cắm tai phone, nhẹ giọng:
-“Phong?”
-“Cậu đang ở đâu?”
Giọng cậu có gì đó khác khác…Dương hơi chau mày, nhưng vẫn trả lời:
-“Tôi đang về quê!”
-“TÔI HỎI CẬU ĐANG Ở ĐÂU? Ở CHỖ NÀO?”
Ai lại chọc tức cậu ta đây? Có gì mà gào ầm lên…
-“Cậu sao thế? Ăn phải bả gì thế?”
-“BẢ BẢ CÁI ĐẦU NHÀ CẬU! ĐI TỚI CHỖ NÀO RỒI?”
-“Tôi á, tôi tới Thường Tín rồi…”
Đầu dây bên kia cố kiềm chế, xem ra cô vẫn chưa biết gì, nếu bây giờ nói ra, anh sợ cô sẽ mất bình tĩnh…rồi xảy ra sự cố…Đến cả anh bây giờ cũng thấy hoảng loạn nữa là…
-“Nguyệt, đi chậm lại thôi, đi chậm nhất có thể…”
-“Sao lại phải thế?”
-“Đừng hỏi nhiều, nghe lời tôi một lần đi, ngoan!”
-“Cậu phải nói rõ chứ?”
-“Coi như là tôi cầu xin cậu đấy…”
Dập máy, có người phóng nhanh nhất có thể.
Có người lại nghĩ vẩn vơ, Phong hôm nay lạ quá, giọng điệu sao bi thương thế cơ chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet-2/1914292/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.