Bài hát kết thúc, Hà Nguyệt Dương cúi chào khán giả, lùi về phía hậu trường, nhanh chóng đi về.
Một bàn tay nắm lấy tay cô, một mùi hương thơm mát quen thuộc. Cố giữ vẻ điềm nhiêm, cô tươi cười chào:
-“Anh Phong!”
Vũ Phong hơi ngây người. Ngồi dưới khán đài, đã thấy cô thật đẹp. Nay đứng cạnh, còn quyến rũ hơn rất nhiều. Từ đầu tới chân chỉ có chiếc túi xách nhỏ là của cô, còn lại đều là của Hà Anh, ngay cả mùi nước hoa hồng sực nức…
-“Anh Phong!”
Cô gọi lại lần nữa, Phong mỉm cười. Cũng được, nếu cô thích giấu, anh sẽ tạo điều kiện. Anh lấy máy nhắn tin gì đó, đoạn bảo cô:
-“Ừ, em định đi đâu? Còn một bài song ca nữa mà?”
Còn một bài song ca? Tại sao Hà Anh không nói gì với cô hết vậy?
Vũ Phong đã rời ngành giải trí nhiều năm, lần này đột nhiên xuất hiện, đúng là hiếm có. Ban tổ chức nhận được tin nhắn, sướng như bắt được vàng, cho người xếp lại các tiết mục rồi vội ra phía sau khán đài nói chuyện:
-“Vũ Phong, Nguyệt Anh, tiết mục của hai người ngay tiếp theo tiết mục này nhé!”
-“Chúng ta song ca bài Yêu Thầm nhé!”
-“Em…em…bài anh sáng tác ạ?”
-“Ừ!”
-“Hai người chuẩn bị đi nhé…”
-“Ok!”
Phong đáp, Hà Nguyệt Dương rơi vào thế bí, đành chăm chú tập duyệt, may mà cô có biết qua bài này, không thì chắc thân phận Nguyệt Anh giả sẽ bị anh bóc mẽ ngay lập tức!
…
Thời gian quá gấp, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet-2/1914278/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.