Nắng chiều dần tắt, hoàng hôn buông xuống, và màn đêm buốt giá trôi qua…chậm đến từng tích tắc.
Anh ngồi đó, đợi cô!
Cảm giác xa cách, ngột ngạt, đau đớn, nhức nhối…
Mỗi lần chuông kêu là một lần anh hồi hộp, có thể cô sẽ gọi lại số máy của mình để tìm điện thoại, có thể là như thế.
…
‘Nguyệt Dương, hôm nay gặp trực tiếp em bà ngoài đời, công nhận giống nhau thật, còn cả bạn Phong đó nữa, nhưng bạn ấy lạ lắm, tôi cũng không biết nói sao nữa.’
‘Chị ơi bổ đề đó em nghĩ em chứng minh được rồi, hôm nào chị đi làm trở lại thế?’
‘Sáng nay cậu Kì bắt được con cá cực to, cuối tuần con và Hà Anh có về không? Bà ngoại cũng mong hai đứa lắm nhé!’
…
Một vài tin nhắn, một vài cuộc gọi…Phong thở dài buồn bực, Hà Nguyệt Dương, cô có thể đi đâu???
Anh nhớ, tại căn bếp kia thì phải, họ đã ăn từng bữa cơm với nhau, rất ấm áp.
Tại phòng khách này, tiếng nói cười khi ấy thật vui vẻ.
“Xinh ghê cơ! Nguyệt Dương, chúc mừng cậu, từ nay trở đi đã trở thành nữ hoàng của vương quốc mèo!”
“Vâng, Vũ Phong, tôi cũng xin chúc mừng cậu, quốc vương của các loài chó!”
“Đứng lại, nữ hoàng mèo, nàng chạy cái gì chứ?”
“Quốc vương chó, ngài biết nói tiếng người từ bao giờ thế? Ngài phải sủa mới đúng chứ?”
…
Khi ấy hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ nặng nề bấy nhiêu. Căn phòng ngủ xanh nhạt, vẫn thơm mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-nao-em-khong-biet-2/1914274/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.